Yêu chị trong xóm trọ

Sự thật nó phũ phàng vậy, ai biết tui chỉ kém nó có… 3 tháng tuổi chớ nhiều đâu…

3 ngày kế tiếp không có gì hot xảy ra, cả 2 đều bận học hành ( tui là chủ yếu, chị lúc đó năm cuối nên bài vở cũng ít… ) chỉ tranh thủ trưa và tối trước khi ngủ táy máy chút đỉnh. Cũng không được làm tới, phần vì ngại xóm trọ, phần vì tui… ốm. Lý do lãng nhách, nhưng phải nghe, vì thời đó ngoan hiền dễ bảo. Chỉ cần nghe câu chị yêu, chị thương, là nói gì cũng ok liền.

Trưa hôm đó đi học về, phòng chị đóng cửa, thường thì chị về trước nấu cơm rồi. Chờ mãi 12h không thấy, sốt ruột, Liên gọi sang ăn cùng mà không sang, lấy xe lao qua trường chị… Vào gặp mấy người bạn của chị mới biết hắn ta mò về, chị đi cùng hắn. Tự nhiên sự lo lắng và ghen tuông cùng trỗi dậy, lại đạp xe ra công viên gần đó, vì tui biết, nếu có hẹn nhau chỉ ở đây. Đoán không sai, nửa vòng hồ thì thấy chị đang ngồi một mình, vai run run, thi thoảng lấy tay quệt nước mắt… Vứt cả xe chạy đến, thấy tôi chị đổ gục vào lòng nức nở…

Đợi chị xuôi xuôi, hai chị em ngồi xuống ghế, lúc này mới nhận ra sao chị khóc, má hằn lên 1 bàn tay, hai cúc áo phía trước bị giật bung mất. Vội tháo áo mình ra đưa chị mặc, may là nó về trước rồi, nếu không chắc có thằng phải đi viện.

Chị kể lại, nó đến gặp, chị cũng muốn dứt khoát nên đồng ý ra nói chuyện. Ban đầu nó ra vẻ ăn năn hối lỗi, chị cũng nói luôn là tìm được người hợp với chị hơn, và không chấp nhận được sự thô lỗ của nó, nên chủ động chia tay. Nó nói không được, phát khùng lên tát chị, rồi giật bung áo đòi làm ẩu. May mà trưa nên công viên vẫn có người, chị la lên thế là nó bỏ đi, bỏ một người con gái nó vừa giật tung áo ra giữa công viên.

– Thằng chó má. Tôi gằn lên từng tiếng…

Chở chị vào trường tính lấy sách vở rồi về luôn, nhưng chị nói để chị học nốt chiều. Để chị lại với 1 nỗi lo lắng kèm thêm… ổ bánh mỳ, lại hộc tốc chạy về cho kịp chiều học…

Học thêm nên chỉ 4h đã được về, lao xe như điên làm con nhỏ tưng tưng sợ vỡ mật, ai bảo cứ bám đuôi lúc dầu sôi lửa bỏng. Đến phòng trọ thì chị đã ở nhà lúc nào, đóng cửa. Nhỏ tưng tưng biết ý nên không hỏi han gì. Tui vứt cặp vào phòng rồi chạy sang chị.

Mở cửa vào phòng, chị – mèo con của tôi co ro trên giường, thiêm thiếp. Lặng lẽ ngồi xuống bên chị, lấy tay rờ mặt ( xem cảm sốt gì không ), động chạm làm chị giật mình tỉnh giấc. Thấy tôi mới dụi mắt cười mím. Nhẹ nhàng đóng cửa rồi nằm xuống, ôm chị vào lòng.

– Đừng buồn nữa chị, mọi chuyện qua rồi…

– Um…

Không động chạm gì cả, sợ chị nhớ về chuyện hồi trưa, một lúc chị bảo đèo chị đi chợ… Phố xá ồn ào nhộn nhịp làm chị vui vẻ trở lại. Vòng vèo hết mọi chỗ, tay trong tay thật ấm áp… Chị vui như đứa trẻ, bắt tôi đi khắp mọi nơi thử đồ ( mà chẳng mua gì, sinh viên nghèo lấy tiền đâu mua sắm )… Gần 9h tối mới về, chị áp mặt vào lưng tôi, ôm thật chặt…

Đến cổng thì có chuyện, thằng chó đứng đó đợi sẵn, thấy hai chị em về nó chặn xe.

– Hương, ra đây mình nói chuyện…

Nó kéo chị khỏi yên xe mà xem cái thằng tôi như vật vô tri, vô hình. ĐM

Chị sợ hãi níu chặt lấy tôi.

– Chuyện gì thế ông?

– Không việc gì đến mày. – Nó gằn giọng.

– Chuyện người lớn đừng xen vào.

– Lớn thế à? – Tôi nghiến răng, chuyện hồi trưa vừa lắng xuống lại trào lên trước mặt. Vẫn cố giữ thái độ bình tĩnh, vì ngay cổng khu trọ.

– Ranh con… ra chỗ khác… tao nói lại… không có việc của mày…

– Có đấy. Muốn nói chuyện? Ok, chị ra đây cùng em, ông cũng ra đây. – Tui khoát tay…

Chị líu ríu đi theo, cũng sợ gây ồn ào chủ nhà đuổi thẳng cổ.

Đến ngã tư gần đường cái, có một khu đất trống làm bãi đá bóng. Dựng xe ngoài bãi. Gã nói trước :

– Hương, để xe nó trông, em vào đây anh nói chuyện. Gã kéo chị, tôi giữ chị, mỗi người một bên.

– Không phải ông nói chuyện với chị ấy, mà nói chuyện với tôi. Vào đây.

– Mày chưa có tuổi, tao nói chuyện với nó, không đến phiên mày.

– Có đấy, vào hay không?

Sự căng thẳng làm chị sợ, khóc.

– Tôi không còn gì nói với anh cả. Anh… mất hết ấn tượng tốt đep trong tôi rồi…

– Cô…

– Nghe rồi chứ? Còn muốn nói chuyện thì vào, tôi tiếp.

– Thằng ranh con, mày muốn gì? ( Muốn đập nhau chứ mẹ gì, lải nhải hoài )

Tôi hất hàm đi vào, thằng chó lù lù đi ngay theo sau…

Vừa khuất sau bóng cây, tôi ngã dúi dụi về phía trước, thằng chó đánh lén. Loại tiểu nhân thế này chị không ưa được cũng phải, chỉ xứng mặc váy.

Nó được đà lao đến đạp tiếp, vừa đạp vừa rít lên:

– ĐM mày, chuyện tao mày tuổi gì xen vào, ranh con vừa lớn bày đặt xạo lồn.

Tôi chả võ vẽ gì, chỉ có thân lực điền tuổi 17, con nhà nông thuần túy. Nó đấm đá như điên nên chỉ lấy tay che mặt, sợ về lắp đèn mấy pha thì nhục. Nó đá khá đau, máu nóng nổi lên, chụp được chân nó. Ăn cả rổ hành với bố mày rồi. Thầm nghĩ thế ( thật ra có nghĩ được đếch gì, tóm được nó là đập thôi).

Kéo chân thằng chó về phía trước, nó mất đà tông cả thân nó vào mình, lật được tình thế, chống cùi trỏ theo đà nó lao. Chỉ nghe nó hộc lên một tiếng, sau mới biết chỏ thẳng vào ức nó, hên cho nó, hay cho mình, là mình không biết phát lực, chứ không đập vào chỗ hiểm vậy thì…

Giờ thì mình chửi.

– ĐM mày thằng chó, chuyện trưa nay tao nuốt không trôi mày còn mò đến. Động vào chị tao mày xui rồi…

Khỏi cần nói nhiều, cứ thế táng thẳng mặt, che mặt thì tận tình chỗ khác. Nó nằm dưới, chả làm gì được mình…

Cũng chừng hơn hai chục đấm, lấy lại hết vốn lãi mà vẫn hăng máu, thì… roét… roét… Tiếng còi lảnh lót kèm theo ánh đèn pin chiếu loang loáng. Mấy ông dân phòng lao đến, chị thút thít chạy sau, hốt luôn cả hai thằng về phường giải quyết.

Làm bản tường trình xong xuôi, chị cũng giải thích mọi chuyện cho công an phường nghe. Tui thì được ông chủ nhà ra bảo lãnh, lùng tùng gần 2h sáng mới được về. Còn thằng chó, không muốn nói đến, vì nhìn cái mặt nó mấy pha chả ai nhận ra nổi.

Ba chú cháu về đến khu trọ, tưởng sau vụ này thì chị em nối gót nhau rời đi, ai ngờ chủ nhà nhiệt tình:

– Mày làm thế đúng lắm, đàn ông phải vậy.

Phán xong câu rồi thủng thẳng lên nhà trên, chị em mừng húm, dắt díu nhau vào phòng…

Lấy dầu nóng thoa vào mấy vết bầm tím, mình chả thấy đau mà chị cứ rơm rớm khóc. Đúng là phụ nữ.

Xóm trọ ngủ cả, không ai biết việc gì xảy ra nên mọi chuyện êm ru. Trừ cái con nhỏ ” tưng tưng”. Sau này nó theo học luật cũng đúng, bản chất ưa khám phá.

Nói không đau chứ lúc nằm cũng ê ẩm, mãi chẳng ngủ được, chị thì về phòng, sau khi thoa thuốc và buôn bán nước bọt một lúc. Cũng sợ, vì sau vụ này chủ nhà đã để ý…

Phần 4

Liên là mẫu phụ nữ khá đặc biệt. Năng động, ưa khám phá, dám yêu, dám hận, khôn ngoan. Sau này làm bên tòa án hơi bị nổi tiếng. Mà đó là cái sự sau này, còn thời điểm ấy nhỏ ta chỉ biết… tưng tưng mà thôi…

Đón bình minh mùa thu với cái se lạnh và sự ê ẩm toàn thân từ cuộc chiến. Cả cơ thể biểu tình không muốn vận động. Cơ mà vẫn phải đến lớp, nghỉ học thì xong đời, đành lóp ngóp bò dậy xếp sách vở…

Tô bún riêu nóng hổi cập bến, húp xùm xụp vài cái hết vèo, còn mè nheo thêm nửa gói xôi lạc của chị mới ngang dạ. Chị ngồi nhìn tui ăn mà cười tít, phụ nữ là thế…

Tranh thủ phê pha, đẩy cửa khép hờ rồi ôm riết lấy nhau, từng nụ hôn vội vã, tay vừa luồn vào trong áo chị thì…