Yêu chị trong xóm trọ

– T hôm nay “ốm” hay sao nghỉ học thế?

Cái chữ ốm nó cố kéo dài ra làm mình chột dạ. Thi thoảng cùng đường nên cũng hay đèo nó đi cùng, con nhỏ này hay lắm, lúc nào đường đông thì nó đặt cái cặp chen ngang hai đứa, chỗ vắng nó toàn ” lợi dụng hoàn cảnh” bám eo, thi thoảng còn ” nô tì” đào bưởi vào lưng cũng khoái.

– Ừ, sáng nay trúng gió nên mệt, ngủ đến giờ mới dậy này.

– Chết, có sao không, đỡ ” mệt ” chưa? Sáng tớ qua phòng gọi mà không được.

– Đỡ rồi, giờ ăn chiều khỏe re, học vô tư.

– Uh, cho bám càng nhớ, mà…

– ?

– Thôi, không có gì…

Con này hôm nay ăn phải bả, cứ kín kín hở hở…

Chả nghĩ ngợi được, vì mùi xào nấu nó quấn chặt lấy cái đầu rồi, thây kệ, lao luôn vào phòng chị…

Sinh viên thời đó cũng nghèo lắm, bữa cơm thường chỉ rau, đậu, lạc với con gái, đám con trai thì thêm vài miếng thịt kho, vậy cũng sang mồm rồi. Vào thấy chình ình đĩa giá xào to tướng, nước miếng tràn ra miệng, còn xào thịt bò hẳn hoi.

– Sao nay hoang thế, chơi hẳn thịt bò chị?

– Học người ta đấy, ” lao động” quá sức thì phải ” tẩm bổ ” món này mới khỏe được.

– Khỏe làm gì ta? Nhìn chị nham nhở.

– Làm gì? Lo ăn đi còn đi học, chị nguýt dài…

Đói, lại có giai nhân phục vụ nên tui chỉ việc cắm mặt vào… ăn, vèo cái hết bay mâm cơm, công nhận là ” làm việc” hao lực thật, ăn hoài không lại sức.

Tranh thủ chị rửa bát, nằm luôn ra giường chị, phòng con gái lúc nào cũng thơm, ngăn nắp, chả như cánh đàn ông. Dụi đầu vào gối, chăn, toàn vương vấn mùi… đàn bà. Với tay lên hộc bàn kiếm lọ tăm, đụng phải chiếc khăn mùi xoa chị vẫn hay mang theo người, được gấp gọn gàng, tò mò mở ra xem…

Vệt máu hồng kèm mùi tanh nồng xộc thẳng vào mũi… đúng lúc chị bước vào, nhìn thấy tui chị thẹn, má ửng đỏ.

– Cái này… sáng nay à chị?

– Um, chị ngồi xuống cầm lại khăn, gấp cẩn thận.

– Lúc nào mà em không biết thế?

– …

– ” Ông ” thì chỉ làm thứ ” ông” thích, con gái bọn ” tôi” giây phút ấy quan trọng lắm, phải giữ lại làm kỷ niệm chứ. ( Ngôn từ 1 ngày thay đổi 3 lần luôn )

– … sau này có gì chị bắt vạ, hi hi. Chị lại cười, lúm đồng tiền ẩn hiện, một nụ cười hạnh phúc…

Cửa đã khép, mỗi lời nói đều chỉ như thì thầm, vì khu trọ lúc nào cũng nhộn nhịp, tui nhẹ nhàng ôm chị vào lòng, khép nép như 1 con mèo.

– Em yêu chị…

Cúi xuống tìm đôi môi đỏ mọng, ngọt lịm, tay luồn vào cặp đào tiên, tất cả lại mơ hồ, bồng bềnh, chỉ còn nhịp đập hai con tim thổn thức…

Nhưng mà không có làm tới. Chị lúc nào cần tỉnh táo thì rất tỉnh, vừa lần xuống vòng cấm địa thì bị chặn.

– Thế thôi, giữ sức, chị yêu…

– Chiều còn đi học nữa em…

Vẫn cố đấm ăn xôi mà thấy chị cương quyết quá, nên đành chịu. Mơn man thêm một lúc, rồi cũng lủi thủi về sắp sách vở.

Phần 3

Hôm nay, một thằng đàn ông đúng nghĩa trở lại trường.

Lóc cóc dắt xe ra cổng thì Liên, con nhỏ hay ” lợi dụng cơ hội ” đã phục sẵn toét miệng cười. Hên là nay anh nạp đầy năng lượng, thích bám càng cứ thoải mái. Bụng nghĩ miệng chưa kịp mở nó đã tót lên, haiz…

Vừa đạp xe vừa nghĩ về chị, tâm tình thoáng đạt, vui vẻ, mấy lần suýt tông vào người ta hoặc tông xuống… mương nếu Liên không thét chói lói bên tai.

– Cậu để ý đi đâu thế, hay để tớ đèo cho…

Ờ ha, gần 5 cây số chứ gần gì. Bóp phanh cái két làm nhỏ dúi đầu vào lưng, đào bưởi lại được dịp tung tẩy ( Nhỏ này bưởi chứ không phải đào, không đo kỹ chứ chừng 85 87 ).

– Ờ, nay mệt, bà… lai tui nha. – Quay lại tỉnh queo.

– Xì, galan chút đi, tớ mới quên chuyện hồi sáng, kèm theo cái nháy mắt và nụ cười nham hiểm.

– … Chuyện gì? Sáng nào ( chột dạ, nhưng vẫn vờ ngây thơ ).

– Chối nữa, đèo đi, ( nói như ra lệnh, kèm quà khuyến mại đập cho phát ê vai, mẹ khỉ, lưng thì làm chỗ luyện bưởi, vai thì đập, kiểu như bao cát cho nó hành vậy )

– Mà bảo chuyện hồi sáng là chuyện gì?

– Ờ thì, tớ dậy học sớm, nên nghe thấy thôi ( lúc chị la ), hí hí. Tưởng ai, tò mò ra thì thấy phòng cậu chỉ khép ( quên đóng cửa ), sáng dậy gọi đi học thì chả thấy đâu, biết thừa.

Nhỏ cứ thao thao bất tuyệt, kiểu gắn camera vậy. Vừa đạp xe vừa run, không bịt miệng lại mà khai ra cả xóm thì…

Mà tính bịt miệng nó sao giờ? Nơ ron thần kinh bắt đầu hoạt động, chả lẽ xuống xe, ném nó cái ùm xuống mương cho chết quách đi, bịt miệng kiểu này dễ ơt :)). Nhưng làm thế cũng coi như xong… đời.

– Nhìn mọt sách thế mà ghê nhỉ?

– Cậu… đừng nói chuyện này với ai nhớ. Ngại lắm.

– Xem sao đã, hí hí… – đúng chỗ sóc, lại tưng tưng…

Đến lớp học mà chẳng vào đầu, vừa nhớ chị, vừa lo đối phó với ” tưng tưng “, mệt.

Chiều về lại phải đèo nó ( và triền miên sau này… đèo nó ). Háo hức về nên phóng tít mù, tiếc là nó không tha. Qua quán chè bà Béo, nó giật áo.

– Thèm ăn chè T ơi. – giọng nỉ non.

– Lạy mẹ, về ăn cơm, chiều tối chè cháo coi chừng tào tháo rượt đó.

– Mà tớ thèm, đi, đi…

Nhớ là nó đang bắt thóp mình, đành lủi thủi đi vào…

30 phút dài lê thê, tui ăn mãi mới hết có… 2 cốc, nó thì tha thẩn chưa hết nửa cốc của nó, ngồi chém gió chuyện học hành, thi cử, toàn nó nói, mình thì… ăn. May mà chè nhét đầy cái ” chuyện hồi sáng ” nên chả đứa nào nói đến nữa.

Trời đày cái miệng thối, nói vậy mà tối về cả hai đứa bị tào tháo rượt thật, cả xóm trọ có 1 nhà WC, thế là hai đứa chiếm cứ luôn. Chị thì lo lắng thuốc men, gần 10 h đêm mới yên ổn…

11 h đêm, cả xóm đi ngủ hết, tui thì mệt nên cũng ngủ thiếp đi, vừa lao lực, vừa mất nước, ai khỏe cho nổi. Cửa không khóa vì kiểu gì chị chẳng sang. Nghĩ thế, … mà thành thật, giật mình vì cái mát lạnh từ khăn lau trên mặt, chị ngồi đó bao giờ, lo âu.

– Đỡ chưa, chị sốt ruột lắm, hay đi viện nhé.

– Xời, em khỏe như trâu, bị này ăn thua gì.

– Cãi nữa, ăn mảnh không chừa tui trời phạt mà.

– Liên nó đòi chứ em đâu, mà nó sao rồi.

– Thì cũng thế, mấy đứa trong phòng lo cho ổn rồi.

Chị lại long đong nấu cháo, ngồi xì xụp húp mà toát hết mồ hôi. Gần 1h mới đi ngủ. Chị tắt đèn định về phòng, tui làm mặt dỗi :

– Ốm mà về, lỡ đêm có gì thì…

– Ai kêu khỏe như trâu nhỉ? Chị hóm hỉnh, nhưng cũng khép cửa lại rồi nằm xuống cạnh tôi, giọng dịu dàng.

– Ngủ đi, ngoan, chị yêu…

Vòng tay qua ôm chị, lại nép vào ngực mình như con mèo con. Mệt quá nên không làm gì cả, hai chị em ôm nhau ngủ đến sáng…

6h, chuông kêu ầm ĩ, lóp ngóp mò dậy thì còn mỗi mình. Chị dậy từ hồi nào, đã lon ton chạy ra mua phở về rồi. Cảm thấy ấm áp, có bàn tay phụ nữ chăm sóc, sau này toàn gặp mấy em nhỏ tuổi, chả ai chăm như chị nữa…

Đánh bay tô phở rồi cuống cuồng đi học, chị bảo để chị đèo đi. Thân nam nhi ai làm thế, vẫn đi tốt, còn phải xế cả con nhỏ ” tưng tưng ” luôn, nhưng mệt thật, đến trường vã hết mồ hôi. Nhỏ lấy khăn ra thấm cho ở mặt, cả lán xe cười rần rần trêu. Ai dè nó táng cho câu cụt lủn :

– Em tớ đấy, mới học lớp 10, ai ưng làm em dâu đê.