Thấu Thị Toàn Năng

“Các em đóng tất cả tập sách lại để vào cặp, chúng ta làm kiểm tra mười lăm phút trắc nghiệm! ”

Giọng nói như sét đánh ngang tai của Lâm Phong, người vừa phát ra câu nói “vàng ngọc” đó là cô giáo dạy toán Minh Nguyệt.

“Tuần trước không phải mới kiểm tra rồi sao? Sao hôm nay lại kiểm tra nữa vậy? ”

Đám học sinh bắt đầu láo nháo, cô giáo dạy toán Minh Nguyệt là cô giáo trẻ mới về trường dạy, cô chỉ hơn tụi học sinh mười hai ba tuổi, nhưng điều đó giúp Minh Nguyệt nắm bắt được phương tâm của học sinh.

“Thời gian của các em chỉ có mười lăm phút thôi, nãy giờ than vãn mất hai phút rồi đấy! ”

Minh Nguyệt vừa cười vừa nói, nàng đưa giấy kiểm tra cho Ngô Anh đi phát cho cả lớp, Ngô Anh phát giấy cho Lâm Phong nàng có chút không tự nhiên mà nhìn hắn. Hắn thì cũng lúng túng nhận tờ giấy rồi bắt đầu ghi họ tên lớp vào.

“Đã nhận đủ hết chưa? Bắt đầu tính giờ làm bài thời gian mười lăm phút! ”

Khi thấy lớp trưởng phát đề đầy đủ cho lớp thì Minh Nguyệt hô to, tên Trần Gia Huy nghe vậy hài hước nói.

“Sao lúc nãy cô nói chúng em mất hai phút rồi? ”

Minh Nguyệt cười cười để lộ cái răng khểnh đáp lời Gia Huy.

“Thế bài của Gia Huy còn mười ba phút nhé? ”

Tên họ Trần nghe vậy thì im re tập trung vào bài của mình, cả lớp được một phen cười. Duy chỉ có một nam sinh không cười chính là nhân vật chính Lâm Phong, hắn thấy cái đề toán hai mươi câu đã nuốt nước bọt, cái gì mà hình học không gian cái gì mà giải tích các kiểu.

Bây giờ chỉ còn một cách là… “cập dê” bài của mấy đứa kế bên thôi. Theo thói quen lấy từ trong cặp ra cái kính cận của mình, Lâm Phong sực nhớ cái kính đã bị vỡ lúc đánh nhau với hai tên giang hồ nửa mùa kia.

“Con bà nó! Lần sau gặp lại nhất định tao sẽ đá nát luôn cái tiểu huynh đệ của mày! ”

Lâm Phong trong lòng thầm mắng hai tên kia, ở một nơi nào đó một thanh niên đeo bông tai hắc xì.

“Ối ối! Đau”

“Đại ca ráng chịu chút đi”

Trở lại với câu chuyện, bây giờ không có kính thì làm sao mà nhìn trộm đây, mắt của Lâm Phong dù không nói cận nặng nhưng kế bên ai cũng che bài lại hết thì hắn làm sao mà nhìn được đây. Tay phải vô thức sờ đến túi áo, trong đó có một dị vật, Lâm Phong nhớ đến gì đó lập tức vui mừng.

“Vẫn may là còn thứ này! ”

Đó là cặp kính áp tròng mà lão già kia đã tặng cho Lâm Phong, hắn mừng vì đã có kính nhưng cúi cúi loay hoay vẫn không sao đeo vào được. Minh Nguyệt phía trên thấy có một nam sinh không lo làm bài thì hỏi.

“Em kia không lo làm bài mà làm gì thế hả? ”

Vô số ánh mắt nhìn về phía Lâm Phong, Ngô Anh trực tiếp lắc đầu rồi quay lên làm bài tiếp, Trần Gia Huy thì khinh miệt nhìn Lâm Phong bằng nửa con mắt rồi cũng quay lên làm bài.

“Dạ thưa cô… em đang đeo kính ạ! ”

Nghe Lâm Phong nói vậy Minh Nguyệt bước xuống để kiểm tra. Quả thật là Lâm Phong đang đeo kính nhưng đeo không được. Thấy vậy cô giáo Minh Nguyệt hòa hoãn hơn.

“Đây là loại kính áp tròng à? Em lần đầu sử dụng đúng không? Để cô giúp em! ”

Không đợi Lâm Phong trả lời thì cô giáo trẻ đã cầm trên tay cặp kính rồi dời người sát vào người hắn. Mùi hương xử nữ bay vào mũi của Lâm Phong làm hắn phản ứng dữ dội, gương mặt xinh đẹp của cô giáo gần sát mặt hắn, có cảm tưởng như chỉ chút nữa là hai người hôn nhau. Đây là lần đầu tiên Lâm Phong tuyệt đối gần gũi với một nữ nhân xinh đẹp.

“Xong rồi đấy! ”

Giọng Minh Nguyệt lôi Lâm Phong trở về hiện tại. Khi bình ổn tâm tình thì cô giáo xinh đẹp đã quay về bàn giáo viên mất rồi. Lắc lắc đầu đánh tan tạp niệm đi, dù Lâm Phong có thích cô giáo nhưng cũng không thể có sự thật viên mãn ạ, đừng nói hai người là cô trò chỉ cần nghĩ Lâm Phong là học sinh cá biệt thôi là đã thấy hai người là một đôi đũa lệch thôi.

Cảm nhận ánh mắt mình một chút, khá thoải mái không có gì vướng víu khi đeo kính áp tròng cả nên Lâm Phong bắt đầu nhìn bài cả nam sinh bàn trên. Người ở trên gọi là Ngô Nhựt Tân, mọi người hay gọi hắn là Ngô Tân, tên này đối xử khá tốt với Lâm Phong dù học lực không được đánh giá là giỏi nhưng khi kiểm tra lúc nào cũng làm xong để bài ra đầu bàn đến Lâm Phong nhìn cho dễ hơn.

Chữ viết mờ mờ làm Lâm Phong cay cú.

“Đậu mé! Nhìn như thế này thì khác gì không đeo kính! Phi… toàn là hàng sida bán ngoài chợ! ”

Lâm Phong còn đang tự sướng thì dị tượng xảy ra làm hắn mở to mắt không tin vào mắt mình…

Phần 5

Nếu có ai bây giờ hỏi Lâm Phong nhìn rõ không? Hắn sẽ không suy nghĩ lập tức gật đầu nói có! Lâm Phong mở to mắt sửng sốt với thứ mình nhìn thấy được.

Lúc nãy khi đeo kính áp tròng của ông lão cho hắn thì hắn nhìn cũng chả khác gì không đeo kính cả, nhưng bây giờ thì sao? Lâm Phong thấy mắt hắn như cái máy chụp ảnh canon đời mới nhất vậy, hình ảnh bài làm của Trương Tân (sorry anh em chỗ này, tên của đứa nam sinh ngồi trên Lâm Phong tên là Trương Tân nhé! Hôm qua sơ ý lấy họ Ngô anh em thứ lỗi) được phóng to ra, càng phóng đại nó càng rõ nét.

“Nằm mơ sao? ”

Đây là suy nghĩ lóe lên trong đầu Lâm Phong hiện giờ vì cái mà hắn đang chứng kiến đây là cái khái niệm gì? Tùy tiện mang một cặp kính áp tròng rồi có công năng đặc dị? Lâm Phong lấy tay dụi mắt nhưng sực nhớ đang đeo kính áp tròng nên không như thế được. Bình ổn tâm tình dời mắt lại bài kiểm tra của mình, Lâm Phong suýt chút nữa la to lên.

“Cái quái gì thế này? ”

Hắn thấy gì mà lại nói như vậy? Nhìn lại thì chữ trên bài làm của Lâm Phong còn to hơn cái chén nữa, y chang được cái kính hiển vi phóng đại x10 lần. Càng nghĩ Lâm Phong càng khiếp sợ trước công dụng thần thánh của cái kính. Nhìn lại bài Trương Tân thì nó đã trở lại bình thường, Lâm Phong ngớ người nghĩ chẳng lẽ bị ảo giác thật sao? Nhưng khi tập trung nhìn khoảng năm giây thì bài làm của Trương Tân lại rõ ràng.

“Mẹ nó! Quá bá rồi! ”

Lâm Phong hưng phấn gào thét trong lòng, hắn thường xuyên đọc truyện trên mạng cũng có biết đến nhân vật chính sau khi bị tai nạn xe hay sét đánh gì đó thì sẽ được buff cho một dị năng! Còn của hắn thì không như vậy, thấy bất bình ra tay tương trợ không ngờ nhặt được kho báu ạ. Nghĩ nghĩ Lâm Phong phán một câu xanh rờn trong bụng.

“Chẳng lẽ ông lão kia là cao nhân tu tiên trong truyền thuyết? ”

Nói vậy thôi chứ hắn cũng muốn kiểm chứng lại có phải khả năng thấu thị này là do cái kính áp tròng gây ra không. Lấy tay từ từ nhẹ nhàng gỡ cái kính ra…

“Lâm Phong sao còn chưa chịu làm bài? ”

Tiếng lảnh lót của cô giáo xinh đẹp Minh Nguyệt vang lên làm Lâm Phong giật mình suýt làm rớt luôn cái kính. Ngẩng đầu lên với vẻ mặt đau khổ hắn nói với cô.

“Cô Nguyệt à! Đừng có mà gọi tên em bất ngờ vậy được không? Chỉ là lần đầu mang kính áp tròng nên có chút không quen cho nên em chỉnh lại một chút! ”

Minh Nguyệt nghe hắn giải thích thì cười cười nói.

“Em không lo làm bài đi, thời gian còn có năm phút thôi đấy! ”

“Dạ vâng! ”

Nhìn Lâm Phong loay hoay đeo cặp kính mà Minh Nguyệt phì cười.

“Em có cần cô giúp lại lần nữa không? ”

Lâm Phong cầu còn không được, gật đầu lia lịa, hắn rất thích gần gũi với cô giáo ạ!

“Vậy thì tốt quá cô Nguyệt! ”

Và lần nữa Lâm Phong được tiếp xúc gần với Minh Nguyệt, lại là mùi hương xử nữ nhàn nhạt, lại là bộ ngực no đủ trồi lên phía sau tà áo. Minh Nguyệt lại không để ý, theo nàng thì Lâm Phong chỉ là học sinh nên nàng không chú tâm vào mấy việc đó. Khi lấy kính ra xong thì nàng mới phát hiện vẻ mặt ngu người của thằng nam sinh dâm dê đang nhìn chằm chằm vào bầu ngực của nàng, mặt nàng ửng đỏ như ứ huyết tức giận nói.