Thấu Thị Toàn Năng

“Mà cái danh xưng này từ lâu cũng phai mờ rồi! Mày muốn chống đối sao Lâm Phong? ”

Tên đeo bông tai cười khinh miệt, ỷ thế hai đánh một nên cứng rắn đáp trả Lâm Phong.

“Ba”

Lâm Phong không quan tâm bắt đầu đếm.

“Mày cút ra nếu không tao cho mày ăn đấm! ”

Thanh niên đeo bông tai vẫn chưa biết tử vong cận kề.

“Hai”

“Con mẹ nó! Điếc à? Mày không nghe đại ca tao nói gì sao? ”

Thanh niên tóc vàng hét lên khi thấy Lâm Phong cứng đầu.

“Một”

Không nói nữa lời Lâm Phong lao tới hai tên giang hồ nửa mùa, một đấm nện vào mặt tên tóc vàng, một cước đá thẳng vào bụng tên đeo bông tai. Không kịp phòng ngự nên cả hai tên bị đánh cho ngã nhào.

“Mẹ nó! Muốn chết! ”

Tên đại ca bông tai đứng lên xoa xoa bụng hét lên sau đó chạy về phía Lâm Phong, tên đàn em cũng theo chân đại ca.

“Không biết tự lượng sức! ”

Buông một câu bâng quơ Lâm Phong đứng yên chờ đợi hai tên ngu ngốc từng bước lại gần mình, khi thấy khoảng cách hợp lí Lâm Phong cúi xuống, lực dồn về chân phải ra một đòn trí mạng 100% vào háng của tên đại ca. Đừng nói Lâm Phong chơi bẩn, hai đánh một cũng là chơi quá bẩn rồi nên hắn cũng lấy độc trị độc mà thôi.

Tên đại ca hoàn toàn bất ngờ nên lãnh trọn nguyên cú đá, thanh niên ngồi khụy xuống hai tay ôm “trái dứng” đau khổ rên rỉ, tên đàn em thấy đại ca mình bị như vậy cũng đình chỉ việc tấn công Lâm Phong lại, lại gần vị đại ca của mình hỏi.

“Đại ca không sao chứ? ”

“Không… sao… cái con… mẹ mày! ”

Từng giọt mồ hôi to hơn hạt đậu chảy ròng ròng xuống khuôn mặt của tên đại ca, hắn hùng hổ trừng mắt về Lâm Phong đe dọa.

“Lâm Phong! Mối nhục này tao nhất định sẽ đòi lại gấp trăm lần! Mày nhớ tao là Sở Khanh đấy thằng khốn! A Ngưu dìu tao về”

Tên được gọi là A Ngưu tiến đến dìu Sở Khanh về. Lâm Phong thấy hết chuyện nên quay sang phía ông lão hỏi hang.

“Ông có bị thương không? ”

Ông lão lắc đầu, đưa một vật lên trước mặt Lâm Phong nói với giọng áy náy.

“Tôi không sao… nhưng kính của cậu… ”

Lâm Phong giờ mới sực nhớ ra cái kính cận của mình, hắn cận cũng không nhiều nhưng Lâm phụ sợ hắn không đọc được chữ nhỏ nên đã cắt kính cho hắn.

“À không sao đâu ông lão! Để tôi giúp ông dọn đồ lại. ”

Lâm Phong lắc đầu cười rồi cúi xuống nhặt hàng của ông cụ lên.

“Chàng trai tốt bụng, cậu không sợ mấy tên kia trả thù sao? ”

Nghe lời này Lâm Phong ngước lên nhìn ông lão mỉm cười.

“Chuyện đó tôi lo được ông không cần phải lo cho tôi đâu. Mà ông cũng chuyển chỗ khác bán đi, chỗ này phức tạp không dành cho những người như lão đâu. ”

Lâm Phong ý tốt nhắc nhở, ông lão gật đầu xem như đã hiểu rồi bất chợt lên tiếng.

“Tôi sẽ tặng cậu một cặp kính mới! ”

“Thôi không cần đâu! Dù sao tôi cũng nhìn được sáng, bất quá ngày mai đi cắt kính mới thôi. Ông bán một ngày không được bao nhiêu thì cứ giữ lấy tôi không nhận đâu”

Lâm Phong kiên quyết từ chối nhưng ông lão lại nói.

“Cậu không cần lo! Tôi có kính sẵn ở đây luôn này. ”

Nói đoạn ông già lấy từ trong túi ra một chiếc hộp nhỏ, mở ra thì thấy có hai chiếc kính áp tròng nhỏ nhỏ bên trong.

“Đây là chút quà mọn xin cậu nhận cho! ”

Ông lão đưa chiếc hộp về phía trước nói với Lâm Phong, hắn không ngờ ông già này lại đưa hắn cặp kính áp tròng này, phải nói ngoài thị trường thì kính áp tròng đắt hơn ba lần loại kính thông thường ạ. Vì vậy mà Lâm Phong càng không thể nhận.

“Thôi thôi tôi không nhận thứ này đâu ông mau cất đi. ”

“Xin cậu nhận cho, già đây cũng đâu dùng được thứ này, nếu cậu không nhận già cũng chỉ biết vứt đi thôi! ”

Nói rồi làm động tác như muốn ném chiếc hộp đi, Lâm Phong thấy vậy vội vàng ngăn lại rồi gật đầu nhận cặp kính áp tròng, ngẩng đầu lên vừa định nói tiếng cảm ơn thì ông già cùng chiếc xe đồ đã biến đâu mất. Hắn nhìn xung quanh nhưng không có ai cả, cứ như từ nãy đến giờ chỉ có mình hắn ở đây vậy. Mà hắn cũng không nghĩ nữa, bỏ chiếc hộp vào túi áo rồi lại đạp xe về phía trường.

Phần 4

Hôm nay Lâm Phong không trốn học, Ngô Anh như không tin dụi dụi mắt nhìn hắn mấy lần. Nàng còn tưởng những lời nói lúc sáng nói với hắn đã làm hắn thay đổi suy nghĩ, quay đầu là bờ nên nàng cố gắng bắt chuyện hỏi hang.

Lâm Phong trưa bị lời nói của cha Lâm Dương làm cho cảm động nên quyết tâm đến lớp nghe giảng, cơ mà ngồi nghe hắn cũng chả hiểu ngô khoai gì hết, mấy cái công thức định lí các kiểu hắn nhìn y như chữ Phạn hay thiên thư thì học cái rắm gì đây?

Lâm Phong có chút nhụt chí, trước kia đã bỏ qua nhiều bài như vậy nên bây giờ mất hết không còn chút căn bản nào nên hắn trực tiếp úp mặt xuống bàn, sớm biết như vậy hắn đã đi chơi đá bóng nữa rồi.

Ngô Anh còn đang quan sát Lâm Phong, thấy hắn đang chú tâm nghe giảng liền mỉm cười nhưng chưa được bao lâu thì hắn gục mặt xuống bàn làm nàng rất ư là bực mình.

Khỏi phải nói nếu Lâm Phong biết có “hoa hậu trường” quan sát thì dù cho có không hiểu thì hắn cũng ráng mà ngóc đầu dậy mà nghe giảng, cơ mà đời không như là mơ hắn ngồi bàn cuối nên tầm nhìn không được thoáng, cộng thêm cái kính cận bị hỏng nên khó càng thêm khó.

Nói đến Ngô Anh là người thứ hai trong đời này Lâm Phong cảm mến. Người đầu tiên dĩ nhiên là Tố Ngôn, cảm giác của Lâm Phong đối với Tố Ngôn không biết là có thích hay yêu hay không, hắn chỉ biết khi ở bên cạnh Tố Ngôn thì hắn rất vui. Khi lớn thêm một chút thì hắn cũng dần định vị được cảm xúc của mình, hắn đối với Ngô Anh là thích nàng ạ.

Nhưng mà người ta là hoa khôi của trường, vừa xinh đẹp lại vừa học giỏi nên có kha khá nam sinh để ý đến nàng. Lâm Phong biết thân biết phận nên không dám trèo cao nên chỉ biết tận hưởng những phút giây mà Ngô Anh nói chuyện với mình.

Đang miên mang thì có một tờ giấy rơi trên bàn hắn, Lâm Phong sửng sốt mở ra xem. Đối với cách thức truyền giấy trong giờ học này dĩ nhiên sẽ không lạ với bất kỳ ai, thường thì nếu muốn trao đổi gì đó trong giờ học thì sẽ viết lên giấy rồi nhờ người chuyền đến vị trí mình muốn, tất nhiên những đôi nam nữ để ý đến nhau trong lớp cũng hay dùng cách này. Cơ mà nên nhớ Lâm Phong trong lớp là học sinh cá biệt ạ.

Mở tờ giấy ra xem, hắn còn tưởng là ai đó đưa nhầm địa chỉ, nhưng khi thấy tên của hắn thì hắn xác con mẹ nó định đây là thư gửi cho hắn. Trong lớp chỉ có hắn tên Lâm Phong thôi vì tên hắn do thằng tác giả nghĩ… à không… vì tên hắn khá… oách nên trong lớp không có người thứ hai. Nội dung thư viết.

“Buổi chiều cậu chịu đi học chứng tỏ cậu không bỏ cuộc, Lâm Phong cậu hãy nhớ rằng thời gian như thoi đưa vậy chỉ cần một cái chớp mắt là tới ngày thi rồi nên cậu cần phải cố gắng lên đó! ”

Nhìn thấy chỗ người gửi Lâm Phong có xúc động muốn hét lớn lên. Người gửi hóa ra là Ngô Anh lớp trưởng của lớp cũng là hoa khôi của trường ạ! Lâm Phong mừng như điên, dù đây chỉ đơn thuần là động viên hắn học chăm chỉ nhưng đây là do người hắn thầm thương trộm nhớ gửi bảo sao hắn không phỡn như vậy chứ. Nhìn về phía bàn trên Ngô Anh đang chú tâm viết bài vào vở, Lâm Phong hận không thể cười sảng khoái ngay bây giờ. Nhẹ nhàng đặt mảnh giấy vào cặp như một kho báu one piece, tinh thần đang xuống dốc bỗng dưng hưng phấn trở lại, lấy quyển sách toán từ cặp ra Lâm Phong bắt đầu nghiền ngẫm.

Thực ra hắn không phải dạng ngu bẩm sinh, chỉ là trước đây bỏ qua quá nhiều bà học nên không có căn bản để hiểu bài. Lật qua lật lại nhìn mấy cái chữ cùng số dày đặc trên trang sách mà Lâm Phong có chút ăn không tiêu, phải nói hắn có thể cầm quyển truyện 12 nữ thần đọc suốt một ngày trời không biết chán là gì nhưng chỉ mới tiếp xúc với quyển toán chưa được một phút ba mươi giây là Lâm Phong sắp ngủ gục rồi. Đang loay hoay thì một giọng trong trẻo từ trên bục giảng phát ra.