Người con gái đưa đò

Tôi còn đang mơ màng với những cảm giác mới lạ, chợt giật bắn mình bởi cái đau xói nơi hạ thể, tôi gồng người cố đẩy anh ra. Anh ngồi im trong giây lát rồi tiếp tục cử động loay hoay phía dưới, mặc cho tôi nước mắt lưng tròng, tay chân quáng quàng, bấn loạn. Tôi thở dồn, lo sợ bởi những cử động lạ lẫm của anh. Chừng hiểu được sự căng thẳng của tôi, anh nằm phủ phục trên người tôi thì thầm trong hơi thở:

– Anh tưởng em đã…rồi chứ…

Tôi im lặng, không nói gì. Mà biết nói gì đây. Chẳng lẽ lại nói với anh rằng tôi đã hai đời chồng, cơ thể tôi đã hơn 1 lần phơi bày trước đàn ông mà vẫn còn trinh trắng, rằng cái ranh giới mong manh giữa con gái và đàn bà vẫn vẹn nguyên cho đến lúc này. Anh lại bắt đầu hôn tôi, nụ hôn chầm chậm, dè dặt như người ta hôn nựng trẻ con vậy. Có lẽ qua cử chỉ của tôi, qua nét mặt sợ hãi, đau đớn, qua những động tác thăm dò của một người đàn ông dạn dĩ ái ân, anh đã biết tôi còn con gái. Sự ôm ấp, vỗ về làm tôi rưng rưng cảm động. Như vô thức, tôi quàng tay qua vai anh, vuốt ve những mớ tóc xoăn mềm, toàn thân thả lỏng. Tôi thấy mình như được quấn trong một tấm mền ấm nóng, lại thấy da thịt mình được muôn ngàn con sóng bao bọc, vỗ về…

Tôi lại giật mình, bấu chặt vai anh khi một lần nữa cảm nhận cái đau tức nơi cửa mình, như có cái cán sào chọc xói vào. Một lần nữa, anh nâng hai đùi tôi dang rộng, nhẹ nhàng hôn chúng. Tiếng anh thì thào trong màn đêm:

– Anh sẽ cố gắng để… không làm đau em!

Tôi lấy tay quệt nước mắt, mím chặt môi. Dù ham muốn thân xác tôi nhưng khi biết tôi còn trinh trắng, anh đã tỏ ra thận trọng và chân thành. Hít một hơi thật dài, tôi nằm im chờ đợi. Hai tay tôi bấu chặt vào chiếu khi cái vật cứng như cán sào kia lại đang xoáy vào. Có lẽ anh đang gồng người cử động, tôi biết, bởi mỗi lần như thế, cái vật cưng cứng kia như xói sâu hơn trong cơ thể tôi.

Á.. á…á………………………

Tôi thét lên thành tiếng bởi cái đau xé nơi tận cùng thân thể. Cha mẹ ơi, đây là thú vui xác thịt sao, niềm mong đợi, ham muốn của tôi đây sao, khoái lạc đâu chẳng thấy, chỉ thấy đau rát đến tận cùng. Anh im lặng, trong khi tôi môi miệng há hốc, nước mắt chảy tràn. Không khóc sao được khi cái vật cứng và to như cán sào đột xé từng phần tế bào da thịt nguyên sơ nơi âm hộ tôi, cả cái khe đỏ hồng lúc này căng nhức ràn rạt, đau tức như đứa trẻ lên ba bị tọng nguyên vào họng cái bánh mì khô khốc.

Anh bắt đầu cử động, lúc đầu nhẹ nhàng, dè dặt sau tăng dần. Tôi quíu người với mỗi cử động dồn dập của anh. Phút chốc, tôi bỗng rên thành tiếng. Cái đau dường như đang dịu dần, chỉ còn hơi ran rát. Toàn thân tôi bao trùm một cảm giác rần rật, uớt át lần đầu tiên có trong đời. Mỗi chuyển động của anh như nhận chìm tôi vào dòng nước xoáy, lại như nâng tôi trên mặt sông ăm ắp nước. Tôi chao đảo như người say sóng. Mà không, tôi đang bơi, bơi dập dềnh trong một mê cung nào đó. Tai tôi ù đi, đầu óc mơ màng huyễn hoặc. Dường như tôi không bơi một mình thì phải, tôi đang bám vào một con cá kình khổng lồ, tay tôi trơn trượt đi nhưng nửa thân mình tôi và con cá kình thì dính chặt. Sóng vẫn vỗ oàm oạp vào da thịt…tôi vẫn như bơi dập dềnh…dập dềnh…con cá kình nham nháp, da thịt tôi nham nháp… Bỗng con cá kình như rung giật, tôi cũng rung giật rồi như bật tung lên khỏi mặt nước… rơi vào cõi hư vô. Khắp thân thể tôi nhũn ra với niềm khoái lạc đến ngộp thở…………….

Bốn năm sau………….

Một chiều trên bến sông vắng. Hai mẹ con người lái đò đang sửa soạn ra về thì đứa bé trai chừng 3 tuổi, khuôn mặt khôi ngô, cái cằm chẻ vuông vắn bỗng kéo áo mẹ chỉ về phía người khách phía bên kia sông. Người mẹ dõi nhìn giây lát, rồi đột nhiên mắt chị mở to, mồm há hốc, chân run lẩy bẩy. Người khách dáng bộ cao lớn trong bộ quân phục bạc màu, chân đi hơi khập khiễng.

– Đò ơi! ………ơi…………….

Tiếng người đàn ông cất lên vang vọng cả bến sông………..