Người con gái đưa đò

Mưa. Những cơn mưa mùa hè dường như kéo dài bất tận. Mưa lớn mịt mùng trắng cả bến sông. Đóng vội cửa quán, tôi quấn chăn ngồi thu lu trên giường mong cho mưa mau tạnh. Tôi ghét cay ghét đắng, nếu không muốn nói là căm thù những cơn mưa dai dẳng như thế này. Bởi lẽ, sự nghiệt ngã của đời tôi đều bắt đầu từ những cơn mưa.

Sát chồng. Đó là lời nhận xét của một vài người già trong làng về tôi. Mặc. Tôi là một đứa con gái mới lớn đã biết gì, tôi thản nhiên trước mọi lời đàm tiếu, thản nhiên kiêu hãnh với mọi thứ mà tạo hoá đã ban cho mình: Một cơ thể trinh nguyên với làn da trắng mịn như sữa, đôi vú nhỏ tròn, chắc nịch, phía trên cặp mông mềm mại là vòng eo thon mảnh, tất cả đều tròn trặn như thứ trái cây vừa chín tới.

Hơn hai năm sau, tôi nhận lời cầu hôn với một chàng trai khoẻ mạnh, hơn tôi năm tuổi, con nhà gia giáo vào hạng bậc nhất ở làng bên. Ngày vu quy, tôi lâng lâng trong niềm hạnh phúc, nửa như thẹn thò, nửa tò mò phấn khích. Ở tuổi mười tám, cơ thể tôi như lúa đang thì, tràn căng nhựa sống. Lẽ ra khi màn đêm buông xuống, cánh cửa buồng khép lại, anh phải lao vào tôi như con trâu mộng trong cơn đói khát nhìn thấy đám mạ non mới phải. Đằng này, anh lảo đảo vào phòng, nồng nặc mùi rượu, cởi vội áo quần ngoài rồi lăn kềnh ra giường. Cảm giác bực bội, xen lẫn tủi hờn, tôi khóc. Bên ngoài sấm chớp đổ dồn, mưa bắt đầu nặng hạt. Tĩnh tâm lại, tôi quay sang nhìn anh, tò mò ngắm thân thể cường tráng của anh. Dưới ánh sáng mờ mờ của ngọn đèn, cơ thể anh đẹp như tượng tạc, từ làn da nâu bóng đến vòm ngực cao vồng, chân tay dài nổi bắp, cả chỗ ghồ lên nơi chiếc quần đùi ngắn cũn, bó sát. Quen anh, đã nhiều lần trò chuyện, tâm sự dưới ánh trăng, đã nhiều lần anh hôn tôi, hôn cả lên ngực nhưng khi bàn tay anh sờ soạng xuống dưới thì tôi chặn lại. Anh là chàng trai có giáo dục, thấy tôi cương quyết nhiều lần vậy, đành thôi. Anh đâu biết, khi ấy, trong vòng tay đam mê của anh, tôi cũng ham muốn lắm, nhất là khi cặp môi ấm nóng của anh cà miết trên bầu ngực, trên làn da non mềm nhạy cảm ở hai bầu vú…

Nhưng kìa, sao thế này. Tôi thảng thốt bật kêu thành tiếng khi nhận ra điều bất thường đến ghê rợn trên thân thể anh. Lồng ngực vun đầy kia không có dấu hiệu phập phồng của sự sống. Tôi lay gọi anh. Tôi quáng quàng la hét. Cha mẹ anh xuất hiện nơi cửa buồng với ánh mắt thất thần, hàng xóm lục tục kéo sang. Người ta đưa anh đi cấp cứu nhưng đã muộn. Bác sỹ nói anh bị nhồi máu cơ tim. Trời đất như đổ sập, sao anh nỡ bỏ tôi mà đi ngay trong đêm tân hôn thế này. Mà cũng tại tôi, nếu tôi không quá tự ái bỏ mặc anh nằm đó cả tiếng đồng hồ thì biết đâu sự thể đã chẳng thế này.

Tôi bỏ về nhà mẹ đẻ sau tang chồng vài ngày. Không đi sao được. Mẹ chồng nhìn tôi, bố chồng nhìn tôi như nhìn kẻ sát nhân. Cũng chẳng thể trách gia đình họ, vì dẫu sao, theo họ, tôi cũng là kẻ đã cướp đi mạng sống của đứa con trai độc nhất. Vậy là tôi thành goá phụ ở tuổi mười tám. Người làng nhìn tôi với ánh mắt ghẻ lạnh, như muốn khẳng định lời tiên đoán của họ quả không sai. Tôi chỉ biết khóc thầm cho thân phận mình.

Thấm thoắt đã hơn một năm trôi qua. Nhờ sự an ủi của những người máu mủ ruột rà, tôi cũng dần hồi phục. Đàn bà con gái trong làng nhìn tôi nửa như khinh khi, nửa như ghen tị, tôi chẳng bận lòng. Tôi lại thấy vui vui, chộn rộn trong lòng khi bắt gặp những ánh mắt đầy ham muốn nhục dục của những gã đàn ông. Già có, trẻ có. Tất cả họ nhìn như chực lột truồng tôi ra vậy. Bên trong vẻ lạnh lùng cố hữu, tôi cũng có những khát khao ân ái rất ư trần tục. Nhiều lần ra giếng tắm, tôi thoả thuê vỗ nước oàm oạp dưới ánh trăng. Trăng dát bạc tạo thành những quầng sáng trên vòm ngực nhu nhú, vun đầy, trăng nhễ nhại len vào cả khe đùi ẩm ướt, hoang sơ chưa một bàn tay đàn ông rờ tới. Những lúc như thế, nếu có một gã đàn ông nào đó đè ngửa tôi ra, chắc tôi tôi cũng cam lòng để một lần được hưởng thú vui xác thịt.

Tôi lại sắp sửa lấy chồng. Cha thở phào, mẹ nhìn tôi nước mắt lưng tròng: Khổ thân con tôi quá! Chú rể tôi chưa một lần gặp mặt, chỉ biết là con một gia đình khá giả trên phố huyện, do bà cô tôi mai mối. Tôi thẫn thờ, chẳng ra buồn, cũng không vui. Tính nó vẫn vậy- cha tôi bảo thế. Tôi mặc nhiên chấp nhận như một sự an bài của số phận. Mặc nhiên ngay cả khi người chồng vắng mặt trong lễ đón dâu.

Sau lễ cưới, bà cô dẫn tôi vào buồng gặp mặt chú rể. Tôi sững người. Một khuôn mặt đàn ông mang thân hình èo uột của một cậu bé. Tôi bất ngờ nhưng không buồn cũng chẳng khóc làm gì. Tôi đã khóc nhiều rồi, nước mắt đã mặn chát trong tim.

Đêm đó, tôi bỗng trở thành một đứa con gái dạn dĩ, tôi vừa khóc vừa tự cởi áo quần, ôm ghì lấy người chồng tội nghiệp. Anh ta cũng có sung sướng hơn gì tôi đâu, cũng chịu chung số phận hẩm hiu không may mắn của kiếp người. Tôi để mặc cho bàn tay èo uột của anh ta vuốt ve cặp vú căng tròn. Dù chỉ có vậy, cảm giác mơn trớn từ tay người khác phái cũng đủ làm tôi rạo rực. Tôi run người khi cặp môi nhơn nhớt áp vào nơi đầu vú, mút tóp tép như trẻ lên ba. Tôi quàng tay ghì đầu nó vào ngực, cảm nhận từng vòng xoáy cảm giác đang lan toả từ đầu vú xuống đến cửa mình. Tôi cầm bàn tay nuột nà rà xuống vùng da thịt non nớt, nhạy cảm giữa hai đùi, chỗ có những sợi lông đen mịn. Anh ta bắt đầu cử động các ngón tay với những vuốt ve nhẹ nhàng, vụng dại. Tôi nâng rộng hai đùi để bàn tay chồng có thể len lỏi bên trong cái khe đỏ hồng. Cha mẹ ơi, tôi giật nảy mình khi ngón tay anh ta chạm vào chỗ nhạy cảm nhất trên thân thể. Cảm giác như người say rượu, tôi ghì lấy cơ thể nửa người lớn nửa trẻ con, quờ quạng tìm kiếm. Sau sự háo hức đầy bản năng là cảm giác hụt hẫng thất vọng tràn trề khi trên thân thể mềm oặt kia không có dấu hiệu của một con đực sắp sửa giao hoan…

Mấy ngày sau vẫn vậy, mặc cho tôi mớn trớn bằng mọi cách, dương vật nó cũng chỉ như một đứa trẻ lên năm không hơn không kém. Tôi hụt hẫng, chao đảo, cố ghìm lại những âm thanh réo rắt đầy ham muốn của da thịt. Nhiều lần tôi bắt gặp ánh nhìn như xói vào da thịt của ông bố chồng to như hộ pháp. Ở tuổi ngoài năm mươi nhưng ông vẫn còn phong độ, da dẻ đỏ au, mắt rừng rực dục tình.

Một hôm, khi tôi đang dọn dẹp bếp núc chuẩn bị đi ngủ thì cha chồng xuất hiện. Tôi rụt rè:

– Cha chưa đi ngủ ạ!

– Ừ, mà con đi ngủ đi, để mai dọn tiếp

Trước cái nhìn chằm chằm của ông, tôi sợ hãi tháo lui. Vừa đến của, ông đã ôm choàng lấy tôi, hổn hển trong hơi thở:

– Thằng Bê nó…cha biết…cha thương con…

– Đừng…cha, xin cha đừng làm vậy!

Mặc cho tôi van xin, ông vẫn ôm tôi chặt cứng, phả mùi mồ hôi đàn ông chua chua, nồng nồng. Trong cơn hoảng sợ, tôi vẫn cảm nhận nơi khe mông, qua lần vải mỏng cái vật căng cứng đang áp sát vào mình. Ông vật ngửa tôi xuống nền gạch rồi bắt đầu hôn tôi ngấu nghiến. Tôi như ngộp thở bởi mùi thuốc lào, mùi rượu phả trên mũi, trên mặt. Tôi oằn người khi hàng ria mép lởm chởm của ông cà miết trên môi tôi. Tôi nhũn người khi cái lưỡi nóng rẫy của ông lấp đầy nơi khoang miệng mình. Dù vậy khi bàn tay nóng ráp mò mẫm nơi chun quần tôi hoảng sợ, vằng dậy, đẩy ông ra.

– Không!

Có vẻ như bất ngờ trước phản ứng của tôi, ông cau mày nhìn tôi trong giây lát, rồi không để tôi kịp trở tay, ông đã lại quật tôi xuống nền bếp. Cơ thể tôi dán chặt xuống nền gạch dưới sức nặng của người đàn ông. Tay tôi bị kéo ngược lên đầu, hai chân tôi bị cặp đùi to khoẻ của ông khoá chặt. Tôi bất lực rên rỉ mặc cho ông giật bỏ mọi thứ áo quần trên thân thể. Rồi khi da thịt tôi lộ ra đến đâu, ông áp môi mình đến đó. Cặp môi ram ráp nóng, ram ráp râu ria đã ngậm chặt đầu vú tôi rồi, cảm giác chất ngất thế này làm sao tôi chịu nổi. Môi lưỡi ông, bàn tay ông, cả cơ thể hừng hực nóng của ông đã nhanh chóng hạ gục tôi. Đầu óc tôi xây xẩm, chân tay như tê liệt. Tôi oằn người rên rỉ khi bàn tay ông bắt đầu rờ rẩm ở khe đùi. Tay ông sần sùi, nóng ấm khác hẳn với những ngón tay èo uột của chồng. Tôi bấu chặt tay xuống nền đất cứng khi cảm giác da thịt nơi âm hộ mình nóng dần, lúc như có hàng ngàn con nhện đang nhảy nhót, lúc lại ran ran như có kiến bò. Rồi không kìm nén được niềm sướng khoái, tôi bỗng rên lên thành tiếng.