Lỡ yêu

Tôi chợt thấy bất ngờ khi Ngọc đột nhiên trở nên giận dữ như vậy. Tôi muốn nói gì đó nhưng tự nhiên cứng lưỡi.

Im lặng bao trùm.

– Em xin lỗi, tự nhiên lớn tiếng với anh. – Ngọc đột nhiên lên tiếng.

Tôi khẽ nhìn qua và thấy mắt cô ấy ngấn lệ. Có lẽ tôi là kẻ tồi, khi mà mọi cô gái dính liếu đến tôi đều bị tôi làm cho rơi lệ, kể cả người con gái mới quen như Ngọc.

– Không sao, là anh chưa hiểu gì đã nói vào chuyện của em mà. Nhưng mà Ngọc nè…

– Sao anh – Ngọc khẽ gạt nước mắt.

– Anh nói cái này, em nghe nếu có gì không thích thì bỏ qua cho anh nhé.

– Dạ anh.

– Thực ra trước đây, người yêu cũ của anh cũng như em vậy.

– Người yêu cũ của anh? Cũng như em á? – Ngọc ngạc nhiên hỏi.

– Ừ, ngày xưa anh cũng từng đi công tác nhiều, nên có lẽ anh hiểu người yêu của em. Khi mình đi làm việc xa, công việc nhiều áp lực, xung quanh lại toàn người xa lạ, mà lại ở nơi mình không quen thuộc, tâm lý con người ta dễ mệt mỏi lắm. Anh không chắc tại sao anh người yêu em lại như vậy, nhưng ngày xưa anh phần vì mệt, phần vì cứ hay bị làm phiền vì người yêu anh cứ hay nhắn tin, gọi điện hỏi han lúc anh làm việc, nên anh hay gắt gỏng với cô ấy, nhiều khi cũng quên này quên kia, đầu óc cũng không tỉnh táo nên thiếu ý tứ. Người yêu anh không chấp nhận được nên… Rồi bọn anh chia tay… Vì vậy, dù chỉ mới nghe chuyện của em vài câu, nhưng anh hy vọng em có thể thông cảm cho người yêu của mình hơn nữa.

– Nhưng mà hôm qua là ngày kỉ niệm 4 năm yêu nhau, anh ấy cũng không nhớ gì cả. Một cuộc gọi cho em cũng không có. Đến sáng nay, em gọi trách anh ấy thì anh ấy chỉ nói quên và bảo em đừng có khó khăn quá, tức mình tụi em lại cãi nhau một trận, thật càng không thể chấp nhận được.

– Quả là không tốt, anh ấy thật không đúng khi cư xử với em như vậy, nhưng biết đâu anh ấy đang gặp khó khăn gì đó.

– Em không biết, em không quan tâm. Anh ấy đối xử với em như vậy thì lý do là gì cũng không thể chấp nhận được.

– Có lẽ vậy… – tôi hạ giọng.

Cả hai lại chìm vào yên lặng. Ngồi thêm một chút Ngọc kêu muốn về, tôi theo cô ấy một đoạn rồi lặng lẽ về. Tự nhiên lòng tôi buồn man mác, không phải vì chuyện của Ngọc, mà tôi nhớ lại chuyện của mình.

Phần 5

Hôm sau tôi lên công ty, có cuộc họp với đối tác cung cấp vật liệu cho công ty tôi đang làm. Cuộc họp có sự tham gia của Linh – trưởng phòng cung ứng và nhân sự, cũng là con gái của chú Hùng, chủ công ty.

Nói thêm về Linh, thực ra tôi và linh cùng quê, được gia đình 2 bên hẹn ước nhưng 2 đứa thì lơ không bàn đến. Linh đi du học về thì vào công ty ba mình làm luôn, sau tôi nghỉ công ty cũ cũng được chú Hùng kêu về làm. Trước đây tôi với Linh thân như anh em, ở quê hồi trước tôi hay gọi Linh là bé Út. Nhưng rồi không hiểu sao từ khi tôi vào làm cùng công ty với Linh thì thái độ của em ấy khác hẳn, hai đứa tuy vẫn hay nói chuyện nhưng không còn thân thiết như xưa, Linh nhiều khi hay lãng tránh tôi, thậm chí nhiều lúc tỏ ra khó chịu với tôi nhiều thứ rất vu vơ, vô lý.

Cuộc họp còn có sự tham gia của Nhi, bạn thân của Linh, cũng là nhân viên phòng Cung ứng. Nhi rất thích tôi, tôi nhận thấy rõ điều đó và Linh hay gán ghép cho hai đứa tôi, nhưng không hiểu sao tôi không thể tiếp nhận tình cảm của cô ấy.

Quay lại buổi họp, chả hiểu sao Linh và ông Trịnh – phó phòng kiểm soát, lại tranh cãi gay gắt trước mặt đối tác. Vấn đề xoay quanh giá nhập nguyên liệu. Ông Trịnh khẳng định giá đã rất hợp lý, Linh thì cho rằng giá vẫn còn cao. Thế là cuộc họp trở thành nơi mọi người nghe đôi bên tranh cãi.

– Linh, anh Trịnh, có lẽ việc phân tích xem giá hợp lý không chúng ta sẽ trao đổi riêng sau, bây giờ theo em chúng ta nên để phía đối tác trình bày về thông tin kỹ thuật và phương án cung cấp của họ.

– Cậu biết gì mà nói về mấy chuyện này? Cậu ở phòng Marketing, cậu không cần có ý kiến về chuyện giá cả.

– Nhưng vốn dĩ những chuyện tranh cãi này chúng ta sẽ họp riêng để thống nhất nội bộ chứ đâu thể lôi ra tranh cãi ở đây được.

– Tôi cảnh cáo cậu không được can thiệp việc ngoài quyền hạn của mình.

Tôi vốn dĩ không ưa ông này, ỷ vào là em họ của thím tư, vợ chú Hùng mà không xem ai ra gì, còn cả ăn chặn tiền công ty nhưng chú Hùng mắt nhắm mắt mở cho qua.

Và thế là tôi im lặng, cuộc họp cứ thế 2 người cãi nhau hết cả ngày.

Cuối ngày hôm đó, tôi bị phòng giám sát và trưởng phòng của mình yêu cầu viết kiểm điểm vì “Vượt quyền hạn, can thiệp vào công việc phòng khác”, chủ yếu vì làm cấp quản lý mất mặt trước đối tác. Thế là tôi quyết định chống đối, không viết.

– Anh Đức – Linh gọi, theo sau là Nhi.

– Gì ấy Linh.

– Đi ăn với tụi em, em có chuyện muốn nói với anh.

– À ừ, ok em.

Tôi cùng Linh và Nhi đến quán ốc gần công ty. 2 Cô bé này rất thích ăn ốc.

– Sao lúc sáng anh chen vào vậy, làm ông Trịnh lấy cớ đì anh. – Linh nói.

– Chứ em với ổng cãi nhau miết vậy, trong khi làm việc với đối tác như vây có ra gì.

– Anh thừa biết đây không phải lần đầu mà. Mà em buộc phải cãi, không thì mọi thứ sẽ bị lờ đi, thằng cha đó lại sẽ ăn tiền công ty. Nhưng anh cãi thì ổng kiếm cớ chẹt anh ngay, ổng vốn không ưa anh mà.

– Anh biết, nhưng thà anh không thấy, thấy rồi chướng mắt không yên được, mà thôi, cùng lắm nghỉ – tôi nửa đùa nửa thật.

– Có em ở đây, ai dám đuổi anh. Với cả anh chưa cưới Nhi thì không được đi đâu cả – Linh đùa, cô ấy vẫn hay gán ghép tôi với Nhi như vậy.

– Ê đùa kì mậy. – Nhi giật mình kêu lên, mặt đỏ ửng.

– Em nói vậy làm Nhi ngại giờ – tôi ráng vớt vát.

– Nó khoái thấy mồ, ngại gì – Linh cười hô hố.

Nhìn kĩ thì Nhi rất có duyên, nét mặt dễ thương, lại cao ráo, tuy 3 vòng không đầy đủ lắm nhưng dáng người rất đẹp. Vốn dĩ Nhi được rất nhiều anh để mắt đến, trong số đó có cả ông Trịnh, đó là lý do ổng ghét tôi. Mà tôi chẳng hiểu sao Nhi lại thích mình dù tôi chả có gì nổi bật.

– Đồ quỷ, Nhi là nữ thần của công ty mình, em mà chọc Nhi, em sẽ là kẻ thù của nam nhân trong công ty, mà anh cũng là nam nhân nhá – tôi bỡn cợt lại.

– Nam nhân á, trước giờ em coi anh như người chị yêu dấu của mình ấy, hố hố.

– Con quỷ mù màu, không nhận ra được nét đẹp hoàn mỹ của anh – tôi đùa, rồi quay sang Nhi – Linh mà chọc giận em, em cứ gọi anh.

– Để làm gì ạ – Nhi ngây thơ hỏi lại, giọng trong vắt.

– Anh tính làm gì em ấy – Linh hỏi giọng vui đùa.

– Thì để anh qua năn nỉ em đừng chọc giận Nhi nữa chớ sao, chứ em dữ vậy ai dám làm gì, hố hố.

– Anh dữ thì có.

– Ái – Linh nhéo tôi, làm tôi la oai oái.

Cứ thế đùa giỡn, buổi tối trôi qua nhanh hơn hẳn.

Mấy ngày trôi qua, tôi cũng không liên lạc gì với Ngọc, cho đến chủ nhật tuần sau đó.

Hôm đó tôi vẫn đang rầu vì chống lại cả trưởng phòng mình và ông Trịnh, 2 trong số ít người quyền lực ở công ty. Và tôi thì giữ nguyên quan điểm mình không sai thì không nhận lỗi hay viết kiểm điểm gì. Và qua tuần tôi có nguy cơ họp với sếp nhằm nhận… quyết định kỷ luật. Rầu không tả nổi.

Nhưng rồi nỗi sầu tan biến khi tôi nhận được tin nhắn:

– Anh tối nay rãnh không, đi xem phim với em nhé, em có 2 vé mời nè – Ngọc đột nhiên nhắn tin cho tôi.

– Ầy quá rãnh ấy chứ, được người đẹp rủ đi xem phim thì có thủ tướng hẹn đi ăn tiệc anh cũng phải dời lại. – Tôi cao hứng trả lời.