Bị ép đóng phim

“Con đã nói cho ông ta biết rồi sao? ” Bà Thoa trừng mắt nhìn vào con mình.

“Nó không có ai để giải bày nỗi lòng của mình… ” Ông Cai trả lời thay cho thằng Tài.

“Tôi biết ông đang cố gắng để định làm gì” Bà Thoa cắt ngang. “Ông cố tìm lý do trong chuyện này trong lúc chúng tôi đang ở trong tình cảnh khốn khó! ”

Ông Cai giang tay ra.

“Tôi có tiền còn hai mẹ con bà sẽ có những gì mình cần”

“Nhưng đó là loạn luân! ” Bà Thoa bỗng nổi giận như thể muốn bỏ đi một mùi vị tởm lợm trong miệng. “Thật là kinh tởm”

“Thưa bà, đó là cách hiểu sai. Bà hãy nhìn nó như một trải nghiệm yêu thương với đứa con thân yêu của mình. Một mối liên kết chỉ một lần để cho cả hai mẹ con sẽ trân trọng phần còn lại của cuộc sống. Nó sẽ rất đặc biệt, lãng mạn và thú vị”

“Nó sẽ sai trái và đầy tội lỗi thì đúng hơn”

“Khác thường và khiêu gợi” Ông Cai phản bác.

Bà Thoa cau mày khó chịu, nhìn sang thằng Tài.

“Con không có gì để nói sao? ”

Khi thằng Tài định nói gì đó thì ông Cai lại ngắt ngang.

“À, tất nhiên rồi. Nó không cảm thấy đúng về điều này nhưng nó biết đây là cách duy nhất để cứu ngôi nhà này và bảo vệ bà”

“Tôi hỏi con tôi chứ không phải ông! ” Giọng bà Thoa tỏ vẻ thất vọng.

“Thì tôi chỉ nói ra những gì mà nó đã tâm sự với tôi thôi mà”

Bà Thoa nhìn chằm chằm vào thằng Tài trong giây lát rồi nói:

“Chuyện này thật điên rồ! ” Bà ta kêu lên. “Tôi sẽ không bao giờ quan hệ tình dục với con trai của tôi đâu, các người đừng hòng tìm cách thuyết phục tôi”

Bà Thoa nhìn ông Cai và thằng Tài với ánh mắt giận dữ rồi bỏ đi về phòng mình.

Thằng Tài lại ngồi gần ông Cai và nói:

“Đây là một ý tưởng tệ hại”

Ông Cai liếc nhìn thằng Tài.

“Sẽ tốt hơn là mày nghĩ đó. Tin tao đi, tao sẽ nói tốt hơn với những người đàn bà bảo thủ đang tức giận để làm những việc kỳ quặc. Vấn đề chỉ là phải tìm ra cách nói thích hợp đúng lúc đúng nơi” Ông ta đứng dậy và vuốt lại mái tóc. “Có mày ở đây làm cho mẹ mày khó mà đưa ra quyết định. Tao cần phải nói chuyện riêng với bả. Cho tao 5 phút với bả nghe”

Nói xong ông ta đi vào trong và gõ cửa phòng bà Thoa.

“Bà Thoa à, tôi chỉ muốn nói thêm vài lời trước khi rời khỏi đây để đi thu tiền”

Một hồi sau, bà Thoa mở cửa ra và nói:

“Tôi đã nói hết với ông rồi”

“Tốt, vậy thì bà chỉ cần nghe tôi nói. Bà Thoa này, bà đang có một cơ hội chỉ xảy một lần trong đời thôi, và bà có thể cứu mạng sống của con bà nữa. Bà nghĩ gì khi hai mẹ con bà sẽ sống vất vưởng ở ngoài đường? Bà đã nghĩ đến chỗ nào mà hai người sẽ ở chưa? Chắc bà cũng biết mấy người vô gia cư ăn ở và sinh sống ra sao rồi chứ? Rượu chè, ma túy, bệnh tật, ôi thôi đủ thứ tệ hại khác. Lẽ nào bà muốn thấy con bà trở thành một kẻ nghiện ma túy? ”

Mặt bà Thoa tái đi trông thấy.

“Đây không chỉ là cơ hội để cứu ngôi nhà bà mà còn là một cơ hội để cho bà tạo ra cho nó một cuộc sống tốt đẹp hơn, cho nó một cơ hội chưa từng có trước đây. Có số tiền này nó có thể ghi danh vào trường đại học và sau này sẽ có việc làm với một tương lai tươi sáng. Hãy suy nghĩ kỹ đi, hãy nghĩ đến nó! Con bà đang làm điều này vì lợi ích của gia đình, vì bà đó. Vậy bà có sẵn sàng làm điều tương tự vì con bà hay không? ” Ông ta dừng lại một chút để cho những gì ông vừa nói thấm vào lòng bà ta, rồi tiếp tục. “Tôi biết bà nghĩ gì trong đầu. Tôi sẵn lòng làm chuyện đó dễ dàng cho bà nhất có thể. Chuyện đó có thể nằm trong những điều khoản của bà. Chắc chắn là không có ai khác biết. Chúng ta có thể làm chuyện đó tại đây, ngay trong nhà bà, nơi mà bà cảm thấy thoải mái nhất. Bà thấy sao? ”

Bà Thoa cúi đầu và vẫn im lặng, không nói gì.

“Tôi sẽ để cho bà có thời gian suy nghĩ, nhưng đừng kéo dài quá lâu. Cuối tháng sắp đến rồi”

Vài giờ sau đó, bà Thoa mới đủ can đảm đi ra khỏi phòng mình. Bà ta thấy thằng Tài đang xem tivi trong phòng khách. Khi nghe tiếng bước chân của mẹ nó tới gần, nó tắt âm lượng và nhìn lên mẹ.

“Mẹ ơi… ” Thằng Tài bắt đầu nói.

“Con chấp nhận chuyện này thiệt sao? ” Bà ta cắt lời nó.

“Con chỉ muốn cứu căn nhà này” Nó nhìn đi chỗ khác.

“Ngôi nhà và cuộc sống của chúng ta” Bà Thoa nói với vẻ đồng tình. “Mẹ chỉ… không tin đó là cách duy nhất”

Bà Thoa ngồi xuống cạnh nó và im lặng trong một lúc rồi nói tiếp:

“Tài à, mẹ cũng thực sự muốn cứu ngôi nhà này. Chỉ là do mẹ nghĩ là mẹ không thể nào làm chuyện đó với con được”

Thằng Tài gật đầu, vai chùn xuống.

“Mẹ không có ý là không thích con” Bà ta thở dài. “Con đã lớn khôn rồi và lại đẹp trai nữa. Con là người duy nhất trên đời mà mẹ quan tâm đến. Con là con trai của mẹ và mẹ rất thương yêu con. Nhưng mẹ là mẹ của con mà Tài, mẹ không thể tưởng tượng nổi hai mẹ con mình có thể làm chuyện đó được. Mẹ mong là con hiểu”

Bà ta chìa một tay ra cho nó nắm, nhưng nó lưỡng lự. Vỗ vai nó nhẹ nhàng, bà ta bước ra khỏi phòng khách.

Phần 6

Những ngày kế tiếp trôi qua như một giấc mơ. Thằng Tài đi lang thang trên những đường phố ảm đạm màu xám. Chỉ trong vài ngày nhưng có thể nói mấy con đường này là nhà của nó. Nó đói bụng và lãnh đạm, không còn chút hy vọng nào. Trời sẩm tối, nó lại trở về nhà, hy vọng lấp đầy bao tử với chút rau cháo mà mẹ nó nấu cho nó.

Vào trong nhà, nó ngửi thấy mùi thơm của thịt nướng. Đã lâu lắm rồi nó mới ngửi lại mùi này.

“Mẹ nấu món gì vậy mẹ? ”

“Thịt nướng với chả giò” Giọng bà Thoa nghe rất hân hoan.

“Wow, thiệt hả mẹ? ” Nó hoài nghi vì đã lâu lắm rồi hai mẹ con làm gì dám ăn mấy món này.

“Thiệt mà, mẹ còn đi mua sắm một số thứ nữa”

“Đi mua sắm? ”

“Chào nhóc” Một giọng nói cất lên từ phía sau.

Thằng Tài giật mình quay đầu nhìn thì thấy ông Cai đang đứng ở lối vào nhà bếp.

“Ông Cai hả? ”

Thằng Tài cau mày lại. Nó nhìn sang mẹ nó. Bà Thoa như thể không biết gì và đang lo nấu ăn. Bất ngờ nó nhận ra mẹ nó đang mặc một chiếc váy dạ tiệc đẹp nhất của bà bên dưới chiếc tạp dề. Chiếc áo màu xanh dương đậm, lung linh trong ánh sáng. Nó ngửi thấy mùi nước hoa và nhận ra rằng mẹ nó đã trang điểm, một việc mà bà đã không làm từ lâu lắm rồi.

“Đúng vậy” Ông Cai nói và khi nhận ra ánh mắt thằng Tài, ông ta nháy mắt đầy gợi ý.

Thằng Tài im lặng ngồi ăn, sợ rằng nói gì cũng sẽ phản bội lại cảm xúc của nó. Nó có cảm giác như thể mọi cảm xúc của nó bị ném vào nồi và khuấy trộn. Nó bối rối bởi sự thay đổi này. Chỉ mới mấy ngày trước, mẹ nó nói với nó rằng chuyện này là không thể xảy ra. Nó có hiểu lầm những điều này hay không? Liệu nó có đang nằm mơ hay không nhỉ?

Nó nghe ông Cai và mẹ nó nói chuyện trong suốt buổi ăn uống, nhưng nó không thể tập trung vào một câu nói nào. Nó nhận thấy tóc mẹ nó được buộc gọn gàng thành một búi phía sau và ghim chặt với một chiếc trâm vàng. Lớp vải mịn của chiếc váy ôm sát cơ thể mẹ. Nó không thể chịu nổi, nhìn chằm chằm vào lớp sơn môi đỏ đậm trên đôi môi của mẹ nó.

Sau khi ăn tối xong, thằng Tài lấy chén dĩa trên bàn bỏ vô bồn rửa chén. Khi quay lại, ông Cai nói với nó:

“Tài nè, chắc mày biết tại sao tao đang ở đây”

Thằng Tài nuốt nước miếng và gật đầu.

“Mày có đổi ý không? ”

Thằng Tài liếc nhìn mẹ nó rồi lắc đầu.

“Tốt. Trước khi chúng ta bắt đầu, có một chi tiết nhỏ là bản hợp đồng. Nó chỉ là để bảo vệ mọi người cho nó có vẻ hợp pháp thôi mà” Ông Cai lấy ra hai tờ giấy khỏi chiếc cặp của mình và đưa nó cho thằng Tài và bà Thoa. “Để xác nhận rằng chúng ta đồng ý với những thỏa thuận trong sự việc sắp diễn ra. Nó cũng cho tôi quyền để phân phối phim này. Tôi không được tiết lộ danh tính của hai người, chỉ khách quen của tôi mới được biết, và đổi lại thì hai người cũng đồng ý không bao giờ kiện tụng tố cáo tôi. Bla, bla những lời lẽ pháp lý khác. Hãy đọc rồi ký tên ở phía dưới”