Anh hùng tại linh giới

Linh đấm thình thịch vào ngực Trường.

“Đau.”

“Ai biểu, dám chọc thiếp.”

Cả hai cười giòn tan.

Trong túp lều, có một bóng người đang ngó ra. Đó là Nhi. Nàng đã tự xử khi nhìn thấy cặp đôi ở ngoài đang giao hoan. Nước nhờn chảy lênh láng. Nước mắt nàng tuôn rơi:

“Tại sao chàng lại chọn chị ta mà không phải là thiếp?”

Phần 4

Thế Linh, theo hướng dẫn của Trường, ra đi tắm ở con sông cách đó không xa.

Lúc này, Nhi bước ra ngoài, cố giấu vẻ mặt đượm buồn với đôi mắt sưng húp.

“Không biết thằng cha này chừng nào mới tỉnh nữa.” Trường tức giận quát lớn.

“Thằng cha” đang bị chửi chính là Trần Bá Hưng.

“Đã yếu mà con ra gió. Ngu phải biết” Hắn vò đầu, bứt tóc, bứt tai. “Có hắn mới mong bảo vệ hai cô nương thoát khỏi đây được.”

“Phải chờ hắn tỉnh dậy.” Trường tự nhủ với lòng mình.

“Có chuyện gì mà công tử phải lớn tiếng?” Một giọng nói dịu dàng vang bên tai hắn.

Trương quay đầu lại. Đó là Nhi. Đây là lần đầu hắn nghe Nhi cất tiếng. Giọng nói nhỏ nhẹ, êm ái khác đối lập hoàn toàn với giọng nói đầy mạnh mẽ, cương quyết của Linh.

Dù chỉ gặp nhau chưa tới một ngày. Hắn đã hiểu tính hai chị em như trong lòng bàn tay. Thế Linh là chị, luôn bao bọc, che chở người em nên có phần nào sắc sảo, già dặn trước tuổi. Thế Nhi thì ngược lại. Do có sự bao bọc, chở che của người chị, vẻ đẹp của Nhi có phần nào chứa đựng sự ngây thơ trong trắng. Vẻ đẹp của hai thiếu nữ hoàn toàn không thể so sánh. Hai nàng chính là hình mẫu của hai vẻ đẹp đối lập nhau.

“Không lẽ đây là Thúy Kiều, Thúy Vân của Nguyễn Du.”

Thấy Trường nhìn mình hồi lâu, Nhi bắt đàu bối rối.

“À. Ta muốn biết về cách Linh Luyện. Hồi nãy ta có hỏi Thế Linh để hiểu thông tin của thế giới này nhưng lại quên hả về Linh Luyện. Định chờ thằng cha này tỉnh dậy để giúp ta.” (Nói thẳng cmn ra là sung sướng quá nên quên luôn)

“Sao không hỏi thiếp? Thiếp chắc chắn sẽ giúp được.”

“Vậy thì phiền nàng rồi.” Trường gật đầu đồng ý.

“Công tử hãy thử truyền linh lực vào những cục đá này ạ.”

Trường bắt đầu dùng truyền linh lực vào những viên đá. Các viên đá Kim, Mộc, Linh Hồn, Không Gian, Công Lý đồng loạt phát sáng.

“Một người có năm thuộc tính trong Linh Hồn Hải… Cực hiếm. Ngay cả mình, một thiên tài chỉ có bốn thuộc tính. Năm thuộc tính là những nhân vật có thể thay đổi cả thế giới.” Nhi tròn xoe mắt ngạc nhiên.

“Nếu như vậy thì ta nên học khẩu quyết gì?” Trường phá tan sự im lặng của Nhi.

“Thiếp thực sự chưa từng thấy năm Linh Hồn Hải có năm tính chất nên cũng không biết.”

Trường xìu xuống.

“Không sao đâu. Khi về lại Sài Thành chúng ta thất định sẽ tìm được khẩu quyết cho công tử, thay cho lời cảm tạ đã cứu chị em thiếp.”- Nhi nói với giọng nhỏ nhẹ.

Tối đó, hai chị em Linh và Nhi trò chuyện với nhau:

“Chị yêu Trường?”

“Khô.. ông đâu,… sao em lại nói thế?”- Linh lúng túng.

“Em thấy sáng nay…”

Một không gian im lặng bao trùm hai chị em.

“Ê nhóc.”

Trường giật mình: “Ai vậy?”

“Ta ở đây này.”- Viên ngọc màu xanh phát tiếng gọi.

“Ta chưa nghe chuyện về một Hồn Linh Ngọc biết nói bao giờ.”

“Vì đó là vì Linh Hồn Hải của ngươi có tính chất Linh Hồn đấy nhóc. Nên ngươi có thể nói chuyện được với Linh Hồn đã khuất.”

“Vậy à? Mà ngươi muốn gì?”- Trường ngẫm nghĩ.

“Ta muốn ngươi học khẩu quyết của ta, nhóc con à.”- Bạch Cốt Mộc Tinh cố gắng thuyết phục Trường..

“Sao ta lại học khẩu quyết của ngươi. Không lẽ ngươi định chiếm cơ thể ta?” Ánh mắt Trường dò xét viên ngọc.

“Không sao đâu.” Nữ thần Thông Thái nói vọng xuống “Tụi ta không có gì cho ngươi khi triệu hồi ngươi ở thế giới này nên hãy coi đó chính là phần quà giành cho ngươi.”

Các nữ thần cũng nói vọng xuống: “Hãy học khẩu quyết của Hồn Linh đó đi. Nếu có chuyện gì xấu với ngươi chúng ta sẽ ngăn cản.”

“Thấy chưa. Ngay cả nữ thần cũng đồng ý với ta kìa.” Mộc Tinh nói với giọng đầy tinh quái.

Nữ thần Hỏa lên tiếng dọa : “Nếu ngươi làm hại cậu nhóc, ta chắc chắn sẽ nhờ chị Linh Hồn kéo mi ra khỏi cơ thể đó và thiêu rụi mi với ngọn lửa Bất Diệt.”

Mộc Tinh sợ hãi trả lời:

“Chắc chắn rồi. Ta cũng không muốn bị thiêu rụi đâu.”

Trọng Trường mỉm cười nói:

“Nếu các nữ thần nói vậy thị ta yên tâm rồi.”

Mộc Tinh truyền lại khẩu quyết cho Trường rồi nhắc nhở.

“Nhóc khi nào tới Binh Ngũ cấp thì hãy dung hợp ta vào Linh Hồn Hải. Với thần quyết này, mi có thể dùng tối đa sức mạnh của ta.”

“Vậy lúc đó mi có tan biến?” Trường lo lắng hỏi.

“Không đâu. Ta sẽ cộng sinh trong Linh Hồn Hải của ngươi. Sau khi dung hợp, nếu có khó khăn cứ gọi ta.”

“Cảm ơn ngài, sư phụ.”- Trường đáp.

“Cũng lễ phép nhỉ. Ta thích ngươi rồi đấy.”- Mộc Tinh cười sang sảng rồi tiếng cười nhỏ dần, nhỏ dần. Không khí ban đêm trở nên tĩnh mịch.

Trường bắt đầu bắt chéo chân, luyện theo khẩu quyết mà Mộc Tinh truyền cho.

Phần 5

Lúc này, ở trong lều của Linh và Nhi.

“Vậy em cũng yêu Trường?”

Nhi năm quay qua đối mặt Linh, khẽ gật đầu, đôi mắt đỏ hoe như muốn khóc.

“Chị đã bao bọc che chở em nhiều rồi. Em chưa biết lấy gì đền ơn chị ngoài việc chúc chị hạnh phúc”

“Kìa em… Chị lớn hơn em nên chắc chắn sẽ già sớm hơn. Có khi em sẽ…”

“Nè, đừng nói bậy vậy chứ.” Trường đã vào lều sau khi nghe lỏm cuộc trò chuyện. Nhờ khẩu quyết của Mộc Tinh, dù mới ở tầng Nhập Môn nhưng hắn cũng nghe được tất cả trong phạm vi vài chục mét.

Cả hai nói cùng lúc với giọng tức giận pha chút bối rối, xấu hổ:

“Ai… cho anh nghe lỏm. Đồ… nhiều chuyện.”

Trường gãi đầu: “Được thôi. Ta xin phép được ra ngoài.”

Nhi nhanh chóng giữ tay Trường lại, nói lí nhí:

“Ngươi thấy trong hai ta, ai xứng với ngươi hơn?”

Trường thở dài, ngồi xuống, xoa đầu hai cô thiếu nữ:

“Vẻ đẹp của hai nàng không thể nào so sánh với nhau. Tính cách hai nàng cũng vậy. Một người như nước, dịu dàng, mang cho ta cảm giác bình yên đến khó tả. Một người thì mạnh mẽ, đầy lôi cuốn, quyến rũ nhưng cũng mang cho ta cảm giác ấm áp. Cả hai đều là mỹ nhân tuyệt trần. Ta mới là người lo sợ không xứng với hai nàng.”

Rồi hắn đứng dậy: “Nhiều lúc ta có cảm giác hai nàng còn trẻ con hơn cả ta dù ta nhỏ tuổi hơn.”

Đang định bước ra ngoài, Trường đột nhiên nghe hai thiếu nữ đồng thanh:

“Dám chê chúng ta trẻ con. Chị Em chứng minh cho ảnh thấy nào.”

Nhi kéo người Trường nằm xuống. Linh nhanh chóng lột quần hắn ra cầm cục xúc xích bú mút. Cô em thì trao cho Trường nụ hôn thắm thiết. Trường lấy một tay xoa nhẹ khuôn mặt đáng yêu của Nhi. Bàn tay ấy mơn mớn khắp người nàng. Tay còn lại, hắn nhấn lấy đầu của Linh.

“Chị đổi chỗ cho em đi. Chị làm không sướng bằng em đâu.”

“Thủy Tinh Linh.” Nói xong, cơ thể nàng trở nên trong suốt. Người Nhi giờ đây toàn nước. Nhi giành cục xúc xích từ tay chị mình rồi ngậm vào trong miệng. Cái lưỡi quấn quanh dương vật và đầu Nhi bắt đầu lên xuống nhịp nhàng. Trường cảm nhận sự ướt át mới lạ nhưng cũng dâm dục khó tả. Chưa đầy một phút, Trường nói: “Ta sắp ra.”

“Cứ ra trong miệng thiếp, không sao đâu.” Nhi nói.

Một dòng tinh khí nóng hổi tuôn trào trong miệng Nhi rồi dần tan biến trong cổ họng. Trường có cảm giác đôi môi chúm chím ấy đang rút cạn tinh lực của mình.

“Của chị đâu?” Giọng Linh õng ẹo.

Trường cười: “Được rồi…ta có cái này cho nàng.”

Như biết điều gì, Linh dùng Hỏa Hồ Ly Hóa. Nàng nằm gọn trên người Trường. Môi chạm môi trao nhau nụ hôn thắm thiết. Trường không quên vuốt ve người Linh, khiến nàng rên ư ử đầy gợi tình.