Yêu nữ quầy bar

Tôi nghĩ chị là một người thông minh lắm, biết tận dụng nhan sắc của mình để dìm chết tất cả đàn ông!

Tiếng nhạc dập inh ỏi. Tôi không quen, nhưng cũng ráng kêu đại ít rượu uống cho vừa lứa với người ta. Cảm giác cứ uống vào là lại thấy buồn nôn.

Cả vũ trường sôi động như chưa bao giờ được như thế. Tôi chắc mẩm cú này công an thành phố mà ập vào thì ngày mai lên báo cả đám.

Rồi sẽ có những cái tít giật nổi như: “Phát hiện số lượng lớn thuốc lắc ở vũ trường XO’ hay là ‘vũ trường thác loạn, các bạn trẻ nghĩ gì?”

Đứng dậy, liếc mắt về phía chính giữa sàn nhảy. Chị Thắm đang quay cuồng, áo dây xộc xệch. Bộ dáng này làm tôi liên tưởng chị với nữ minh tinh Phạm Băng Băng của Trung Quốc.

Nhìn phần da thịt lồ lộ, cả người tôi nóng bừng.

Mặc dù tôi không muốn chút nào, nhưng đám đàn ông vẫn nhìn Thắm bằng con mắt ứa máu khát thèm.

Tôi lắc lắc đầu, bước nhanh về phía WC.

Trước khi khép cánh cửa còn nghe loáng thoáng có giọng nữ rúc rích: “Mê ly, mê ly viên thuốc màu hồng”.

Loay hoay cả chục phút, tôi mới tống ra hết những thứ vừa uống.

Nào tôi có biết rượu bia gì bao giờ. Đêm nay hăng quá tôi quất cả hai. May mà chưa uống được bao nhiêu nếu không xỉu luôn trong toilet rồi.

Vừa mới bước ra khỏi nhà vệ sinh tôi đã đâm sầm vào 1 người, một mùi nước hoa trộn với mùi rượu mạnh xộc thẳng lên mũi, tôi ngạt thở đến mức quay cuồng.

Chưa nhìn rõ người, đã cảm giác thấy hai cánh tay mảnh dẻ quờ quạng chụp mặt, bá cổ tôi.

Đến khổ, lại là một kẻ máu me đến say be say bét. Mà nói đúng ra, phải là một cô gái.

Cô gái này cao hơn tôi, chắc cũng gần 1m8 cơ đấy, mái tóc đen xõa dài xuống vòng ngực gợi mở đằng sau lớp váy 2 dây đỏ.

Cô ả đột ngột khuỵu xuống sàn.

Tôi la lên thất thanh: “Là chị!”

Bao nhiêu là rượu bia trong phút chốc như một cơn lốc cuốn phăng ra khỏi đầu. Tôi tỉnh cả người lật đật đỡ chị Thắm dậy.

Chị vừa ngồi vững, đột ngột co người một cái, nôn thốc nôn tháo ra cả sàn nhà.

2 từ khó chịu không đủ để diễn tả cảm giác của Thắm lúc này.

Nhìn chị nôn mửa đến rũ rượi cả đầu tóc, tôi phát hoảng toan gọi ai đó tới giúp. Nhưng tiếng nhạc quá ầm ĩ, khu WC lại chỉ có mình chúng tôi.

“Chị Thắm, chị sao vậy? Đỡ hơn chưa?”

Thắm không đáp lời, tay trái nắm chặt lấy bắp đùi tôi, như đang tìm một điểm tựa.

Tôi biết lúc này chị đang nguy kịch lắm.

Tôi nhớ ngày xưa những lúc như thế này. Mẹ thường xoa lưng cho tôi dễ chịu, tôi cũng y như vậy mà làm với chị. Nghĩ rằng sau khi nôn xong chị sẽ khá hơn.

“Không sao rồi, yên tâm đi, chị cứ nôn một lát là khỏe lại ngay” – tôi vỗ về.

Sau một thời gian ngắn, cả người Thắm mềm nhũn, lịm đi.

Áo váy xộc xệch, tôi đỏ mặt kéo dây sửa lại ngay ngắn giúp chị.

Xin thề, trong đầu tôi không hề có một chút tục niệm.

Đúng lúc này thì ngoài cửa có tiếng bước chân.

Một ông khách tuổi ngoài 50, mặc quần tây áo sơ mi, đeo cặp kính mạ vàng, trông rõ ra dáng tri thức hớt hơ hớt hải chạy vội vào.

“Ôi, học trò bé bỏng của anh, em làm sao thế này” – mặt ông ta tái nhợt.

Tôi muốn cười mà không còn tâm trí đâu để cười. Cũng càng không hiểu vì sao ông ta gọi chị là “học trò”.

Có lay gọi mãi thế nào, chị Thắm cũng không có phản ứng. Mặt chị xanh lét, thở hồng hộc như người thiếu ôxi, đôi môi thâm tím.

Ông khách trí thức thấy tình hình bất diệu, hai bàn tay run lẩy bẩy, miệng không ngừng thốt ra những câu vô nghĩa.

“Cục cưng, cục cưng chết rồi, thôi rồi, hay là do viên thuốc, là thuốc rồi”.

Lão ta đỡ mãi không nổi Thắm, tôi đã nghe thấy lão nhắc tới “viên thuốc”. Bây giờ thì tôi đã hiểu. Lũ người ăn chơi này cắn thuốc vô tội vạ, lại còn làm liên luỵ đến chị nữa.

“Này, chú tránh ra, mau ra ngoài kia gọi người đi, để đấy cho cháu” tôi quát to.

Lão già này đầu hói, răng vàng, giống mấy vị giáo sư tiến sĩ thường thấy trên truyền hình, nhưng chắc ít ai biết lão toàn làm những việc tồi bại. Chẳng hạn như chơi thuốc, chơi đĩ.

Tôi dìu được chị Thắm ra đầu hành lang, miệng la gọi: “Này, ở đây có người ngất xỉu”.

Đám đông dần dần chú ý đến chúng tôi, liếc thấy dáng người rũ rượi thảm hại của Thắm, họ đứng trơ mắt ếch.

Mẹ kiếp lũ người vô cảm.

Khi chị còn hấp dẫn và khêu gợi, biết bao gã lân la tán tỉnh.

Giờ như cái xác không hồn, chúng nhìn bằng đôi mắt đầy ghê sợ.

Tôi đành một mình dìu chị ngồi tựa lưng vào ghế nệm.

Tiếng nhạc tắt hẳn, thằng Ty lật đật mang đến một cốc sữa.

“Uống đi, sữa có thể giải độc”.

Khó khăn lắm mới ngửa mặt, đổ vào miệng chị một chút. Uống tới đâu chị vẫn một mực nôn ra hết.

“Bọn mày cho chị Thắm uống thuốc gì?” – Tôi muốn nổi điên.

“1 Viên hồng, ở đây ai cũng dùng, có làm sao đâu” – Ty phân trần.

Tôi nhìn quanh quất, đám đông bu xung quanh, nhưng không thấy cái lão đầu hói đeo kính ấy đâu cả.

Nhất định là lão đầu độc chị, lão già khốn nạn.

“Ty, mày giúp tao đỡ Thắm ra taxi, đi bệnh viện, nhanh!”

Tôi gấp gáp xốc người, đỡ chị đứng dậy, trong 1 số tàn thức còn sót lại, chị cũng cố bấu víu lấy tôi.

Nhưng thằng Ty nắm chặt tay tôi.

“Khoan, không được đâu, nếu bây giờ mày vô viện, người ta xét nghiệm thấy nó bị sốc thuốc lắc thì vũ trường này đi tong, tao sẽ không còn đất sống” – thằng Ty gào lên, và gần một nửa số khách lủi về trong im lặng.

Tiếng một vài người thốt lên: “Mặt cô ta tái nhợt rồi kìa, mau làm gì đi”.

Vừa lúc chị Thắm chuyển mình, nôn 1 lần nữa, nôn ra toàn thứ chất nhầy nhầy.

Đám vũ nữ tái mặt: “Chị ấy nôn ra cả dịch vị rồi”. Trong lòng nóng như lửa, tôi đã có quyết định.

“Mặc kệ mày, mau tránh ra” – tôi hùng hổ chuyển sang bế thốc chị lên. Cho dù có ảnh hưởng đến cái vũ trường này cũng chẳng can hệ đến tôi, chỉ có thằng Ty là dính líu, nhưng việc cứu người tôi yêu mới là quan trọng.

Thằng Ty lại can ngăn: “Tao xin mày, mày nghe lời tao, bây giờ vô phòng riêng, có ghế nằm, chỉ cần cho nó nghỉ một chút là khỏe lại thôi, trường hợp này tao gặp nhiều rồi, mày đừng có quan trọng hoá lên, nghe tao đi” – nó hét lên, cương quyết giữ tôi lại.

Tôi chần chờ.

“Nghe tao đi, đi vô đây!” Thằng Ty hét lên, 1 tay chỉ đường.

Đám vũ nữ và mấy thằng phục vụ lập tức gạt đám đông sang 1 bên.

Đứa thì lấy nước mát, đứa thì lấy đá chườm, đứa thì trấn an mấy vị khách đang phê quá đà, phàn nàn vì không nghe thấy tiếng nhạc nữa.

Phải công nhận là chị cũng nặng thật, sức tôi có hạn, hai cánh tay mỏi rũ đành buông chị xuống.

Mấy thằng phục vụ gượng gạo không dám lại gần.

Cuối cùng chúng đành giúp đỡ chị Thắm lên lưng tôi.

Tôi cõng chị đi như bay, thằng Ty mừng rơn lập tức phi tới mở cửa phòng.

Tôi đổi hướng, cõng thắm chạy một mạch ra khỏi vũ trường.

“Ê, mày đi đâu đấy, mày điên rồi à”.

Bên ngoài lúc nào cũng có taxi trực sẵn.

“Mau cứu với, có người bị ngất xỉu”.

Cả tài xế và bảo vệ đều hối hả dìu tôi và chị lên xe. Mệt bở cả hơi.

Cuối cùng cũng tìm được vài người tốt bụng.

Phần 3

Buổi tối hôm đó ở bệnh viện thật là lạnh lẽo.

Nghe bác sĩ nói, chị bị sốc thuốc do dùng quá liều lượng cho phép. Lại thêm cơ thể đang bị suy nhược.