VÌ TÔI YÊU EM

…7 năm về trước.
“Thùy ơi!Cậu thấy Đạt được không?” Vân vừa nói vừa bím tóc.
“Uhm,cũng được.Có gì hả Vân” Thùy cười nhẹ mà trong lòng thấy không thoải mái tý nào.Không biết từ lúc nào đó Thùy đã yêu Vân say đắm,nét đẹp dịu dàng,ngây thơ và hiền lành của Vân luôn là Thùy sao xuyến.Biết là mình thích Vân nhưng Thùy luôn cố tỏ thái độ bình thường với Vân như những người bạn khác vì Thùy sợ nhiều thứ,sợ Vân biết được tình cảm của mình sẽ nhìn mình với con mắt khác,sợ sẽ không được quan tâm,chăm sóc Vân mỗi ngày và đặc biệt là không thấy được nụ cười của Vân,nụ cười đầy mê hoặc và quyến rũ lòng người.
-”Cậu ấy ngỏ lời yêu tớ ấy mà”.Vân nhìn Thùy nói nhỏ nhẹ.
“Ơ…vậy àh,rồi cậu trả lời sao?” Thùy như biến sắc hẳn đi nhưng vẫn cố tỏ ra vẻ bình thường.
“Tớ muốn hỏi ý kiến cậu xem thử ntn?” Vân cười duyên nháy mắt.
-”Sao lại hỏi tớ,cậu thấy thích là được mà” Thùy nói mà trong lòng Thùy thấy khó chịu vô cùng.
“Tớ với cậu là bạn thân mà,tớ muốn hỏi ý kiến cậu ra sao” Vân nhỏ nhẹ.
“Ngốc thật,người yêu cậu chứ người yêu tớ đâu mà phải hỏi tớ.hjhj” Thùy cười nhẹ và quay nhanh mặt đi hướng khác để che giấu nỗi buồn đang hiện lên khuôn mặt mình,lòng Thùy thấy buồn mang mác.
“Thùy nè…”
“hử,?” Thùy cố vui vẻ quay lại.
“Vậy cậu để ý ai chưa?” Vân vuốt vuốt bím tóc.
Bất ngờ trước câu hỏi của Vân,thật tình Thùy chẳng để ý ai cả mà nói chính xác hơn Thùy đã yêu một người:
“uhm,tớ không biết nữa nhưng có lẻ là rồi” Thùy thở nhẹ giọng đợm buồn.
“Ai vậy?sao tớ không nghe cậu nói tới” Vân ngạc nhiên hỏi tới.
“Ơ,hihi,…người này…người này nói ra cậu cũng không biết đâu” Thùy cười nhẹ.Thật ra người Thùy yêu là Vân chứ ai,Thùy yêu Vân nhưng làm sao Thùy có thể cho Vân biết được chứ.Vân sẽ nhìn Thùy bằng ánh mắt gì đây.Thùy chỉ còn cách giấu tình cảm đó thật sâu trong tim
“Uhm,hihi” Vân cười nhẹ và Thùy cũng cười theo.
…Vài tuần sau Vân chính thức quen Đạt.Tình cảm của họ làm bạn bè ai cũng ngưỡng mộ chỉ mỗi riêng Thùy thấy tim mình nhức nhối nhưng Thùy vẫn im lặng âm thầm cầu mong Vân được vui và hạnh phúc.
Vài tháng sau…
“Thùy ơi!tớ chia tay Đạt rồi” Vân tựa đầu lên vai Thùy thở dài.Thấy Vân buồn mà lòng Thùy đau nhói,Thùy nhỏ nhẹ:
“Sao lại chia tay?”
“Bọn tớ không hợp nhau.Có lẻ tớ không thích cậu ấy” Vân vẫn tựa vào vai Thùy.
“Người cậu thích là ai?Sao không nói cho người đó biết?” Thùy nói giọng buồn buồn.Hỏi thì hỏi vậy chứ Thùy cũng không muốn biết người đó là ai,thật lòng Thùy chỉ mong mình được còn cơ hội chăm sóc cho Vân như thế này thôi.
“Có lẻ cậu ấy chỉ xem tớ là bạn thôi,mà cậu cũng không hiểu được đâu.haizz” Vân thở dài buồn bã.Nhìn Vân,thấy Vân buồn mà không biết làm gì chỉ biết an ủi:
“Thôi,đừng buồn nữa,tớ mua kem cho cậu ăn nha” Thùy cười nhẹ.
“Thật không?” Mặt Vân tươi tỉnh hẳn lên.
“Thật.hjhj” Thùy cười nhẹ trong lòng thấy vui vui khi Vân đã đỡ buồn.
“Cậu đúng là bạn tốt nhất của tớ,hihi” Nói rồi Vân hôn nhẹ lên má Thùy làm Thùy giật mình.Một cảm giác xao xuyến khó tả,Thùy cảm thấy tim mình đang đập lỗi nhịp,Thùy chỉ mong khoảnh khắc đó dừng lại và đừng trôi qua.Quay lại thấy Vân cười thật tươi Thùy mới nhận ra rằng mình và Vân chỉ có thể là bạn thân và nụ hôn ấy cũng chỉ dành cho sự cám ơn.
…Cuối năm 12,Vân ngồi cạnh Thùy nói nhỏ với Thùy:
“Tớ có bạn trai mới rồi” Thùy nghe mà tim mình như chết điếng,một lần nữa Thùy cố giữ vẻ bình thản:
“Ai vậy Vân?”
“Là Minh cạnh lớp cậu đó,cậu thấy sao?cậu ấy tốt lắm” Vân vẫn nhìn Thùy thăm dò.
“Cậu ấy là người mà cậu nói với tớ là cậu thích đó hả?” Thùy tròn mắt và nghe tim mình đập liên hồi.
“Không phải người đó,nhưng Minh tốt lắm Thùy à” Vân cười nhẹ.
“Cậu yêu cậu ấy không?” Thùy nhanh miệng mà nghe lòng mình thấp thỏm lo.
“Uhm,tớ không biết nữa nhưng tớ nghĩ là có”
Nghe câu nói của Vân mà làm Thùy như rơi xuống vực thẳm,nhanh chóng lấy lại bình tĩnh Thùy cười:
“Vậy thì quá tốt rồi.hihi”Thùy nói mà tim mình như có gì đó thắt nghẹn lại,lại một lần nữa Thùy lại không có dũng cảm nói ra tình cảm của mình chỉ biết im lặng.
“Uhm,mà nè,sao cậu không có người yêu đi,tớ thấy có nhiều người theo đuổi cậu mà” Vân nhìn Thùy.
“Ơ,cái đó thì tùy vào duyên phận thôi.hjhj”
“Uhm.hjhj” Vân cười làm Thùy cũng cười theo.
…Một năm sau,Thùy lên thành phố học,còn Vân học ở tỉnh.
“Thùy ơi! Ngày này tháng sau cậu rãnh không?” Giọng Vân líu lo bên kia đầu dây.
“Uhm,chắc là rảnh á,có gì hả Vân?” Thùy tò mò.
“Tháng sau là cưới của mình với Minh cậu về chơi với tớ nha” Giọng Vân nhẹ nhàng bên điện thoại.Nghe hết câu nói của Vân như sét đánh ngang tai,Thùy như chết lặng,một giọt nước mắt nhẹ lăn trên má Thùy,cổ họng Thùy như ngẹn lại không nói nên lời.
“Alo…alo..sao cậu im vậy,cậu còn đó không?” Vân lo lắng.
“uhm,tớ đây.tớ bị đau họng.thôi.mình nói chuyện sau nha” Thùy nhanh chóng tắt máy mà lòng như dao cắt.Bây giờ Vân đã chọn được cho mình người có thể che chở cho Vân suốt đời,Thùy cảm nhận được tim mình đang như muốn vỡ vụn ra từng mảnh.Giờ đây không còn bất kỳ hy vọng gì nữa.Nước mắt cứ tuôn rơi không ngừng,Thùy cũng chỉ biết thở dài căm nín ngậm ngùi chôn chặt mối tình này sâu tận con tim.
Ngày cưới cũng diễn ra,hôm nay Vân rất đẹp,đẹp như một thiên sứ,thiên sứ trong lòng Thùy nhưng không phải của Thùy,nhìn Vân mà lòng Thùy như ngàn mũi kim châm đâm vào.Trong phòng trang điểm cô dâu:
“Hôm nay cậu đẹp lắm” Thùy cười nhẹ mà lòng buồn mang mác.
“hjhj,tớ là bạn thân của cậu mà,phải đẹp chứ” Vân cười nhẹ.
“Vân à…” Thùy ấp úng
“Gì vậy,nói đi” Vân cũng hồi hộp.
“…” Thùy im lặng bặm môi làm Vân khó hiểu.
“Sao im rồi?Nói đi chứ.hjhj” Vân giục.
“Chúc hai cậu trăm năm hạnh phúc nha” Thùy nói nhỏ nhẹ mà lòng Thùy lại nhói lên,Thùy muốn thốt lên câu “Tớ không muốn làm bạn thân,tớ yêu cậu” nhưng làm sao có thể nói ra điều đó khi Vân đã có sự chọn lựa cho mình,một người đàn ông tốt,một gia đìn hạnh phúc.Một phút suy nghĩ Thùy đành chôn chặt tìn cảm của mình và chúc phúc cho người mình yêu.
“Uhm,tớ cám ơn cậu” Vân ôm nhẹ Thùy mỉm cười.Một cái ôm đối với Thùy cảm giác ấm áp làm sao,Thùy thầm mong thời gian sẽ mãi đứng im như thế này.
“Chúng ta ra ngoài thôi,tới giờ rồi”Thùy nhắc khéo làm Vân buông Thùy ra mỉm cười.
“Uhm,mình đi thôi” Vân cười nhẹ.
Và từ đây,Thùy biết được rằng tình yêu của mình đã không còn bât kỳ cơ hội gì nữa,trong lễ đường chú rể đang nắm tay cô dâu bước đi trong sự hân hoan vui vẻ,chỉ riêng mình Thùy ngồi lặng im trong nỗi buồn mang mác và ngỗn ngang suy nghĩ.-”Chúc cậu hạnh phúc nha tình yêu của tớ” Thùy nghĩ thầm rồi lặng lẽ bước theo dòng người ra chúc mừng cô dâu và chú rể.
…Một tháng sau,đang trên đường về nhà giỗ ông nội thì Thùy nhận được một tin sét đánh.Vân đã qua đời trong một tai nạn giao thông.Trong buổi tan lễ,bà con họ hàng ai cũng xót thương,còn riêng Thùy thì Thùy chỉ biết đứng im lặng nhìn Vân nằm im bên trong quan tài.Vậy là Vân đã ra đi,mối tình đầu của Thùy đã ra đi mãi mãi,không cho Thùy một cơ hội nhìn thấy Vân lần cuối.Bây giờ cho dù có nhớ thương cũng chỉ là vô vọng,Thùy vẫn đứng im,lặng khóc nhẹ nhàng.Sau khi tang lễ xong,Thùy chuẩn bị lên lại thành phố thì nhỏ Chi và Minh lặng lẽ đứng bên cạnh Thùy,Minh thở dài đưa cho Thùy quyển sổ.
“Cậu đọc đi” Minh nhỏ nhẹ.
“Là gì vậy Minh” Thùy ngạc nhiên.