Valentine ngọt ngào

Thôi thì cung kính không bằng tuân lệnh, mình phải có gì đó góp vui trong party thôi, nhưng môi trường này hiện giờ thì không hợp với mình. Nếu thời sinh viên năm 1 thì mình còn hứng, nhưng giờ khác rồi… sinh nhật toàn ở Karaoke, ở Kenvin đường Trần Thái Tông hoặc quán Bar ở đoạn Kim Mã đi thẳng xuống một chút. Chứ ngồi vòng tròn ở phòng trọ thì tù túng quá, may mà có két bia bên cạnh, không thì chắc mình tủi thân mà chết quá.

Đến lượt mình thì phải chúc mừng sinh nhật nó thôi. May quá, có cây Guitar treo ở trên tường, của bạn Xu. Mình biết chơi Guitar từ nhỏ nên cũng mang nó ra lấp chỗ trống. Cả hội trố mắt ra ngạc nhiên vì “loại” chơi như mình mà cũng biết Guitar nữa… Bài hát ” Trái tim bên lề” của Bằng Kiều nhé!

Mình guitar và hát khá mượt, xong bài ai nấy nếu trầm trồ im lặng nhìn với con mắt khá soi mói chứ không vỗ tay um xùm như ở một Club tình nguyện nào đó của sinh viên. Có vài em có vẻ đã kết mình mất rồi…
– Anh có người yêu chưa? (một nhỏ bạn Xu nói một cách bông đùa).
– Ờ, anh có rồi.
– Ôi tiếc thế… anh bỏ chị ý đi… (vừa nói vừa cười).

Ông Minh người yêu Xu có vẻ không vui cho lắm, vì hình như party, mình như là nhân vật chính. Biết điều đó nên mình không nói năng gì thêm, ngồi im và không thể hiện gì thêm nữa.

Trong party em Xu, Minh có nói vài lời ước nguyện về tình yêu này nọ… trong lúc ổng ước thì mình có nghĩ tới cuộc gọi của Minh tới Xu khi mình đang ôm ấp em nó mà thấy buồn cười và thương hại. Thi thoảng em Xu vẫn nhìn và nháy mắt đá đểu mình… Đừng đùa với gái ngoan…
– Thôi mọi người ở lại vui vẻ, mai mình đi làm nên phải về sớm hoàn thành nốt chút việc.
– Ơ sao về sớm thế ( Em Xu mất hứng ).

Mình ra cổng dắt xe, Em Xu có đi theo để tiễn:
– Chúc mừng sinh nhật em nhé!
– Em không ngờ “hư” như anh mà cũng có tài vặt thế đấy.
– Ờ, hôm nay sao mặc quần dài thế?
– Đùi em nóng rồi, không mát nữa.
– Ơ thế không hằn học anh nữa à. Tay anh lại mát nè, xin tí nhiệt không em?
– Người yêu em ở trên kia…
– Ờ, thôi em lên đi. Anh về đây.

Đột nhiên em nó hôn trộm vào má mình phát ( Anh tuyệt lắm). Rồi bị ông Minh đứng trên tầng thượng nhìn thấy…Từ hôm sinh nhật về thấy tự dưng em nó bớt nhắn tin hẳn. Nói chuyện cũng khá hững hờ (cẩm nang của các mẹ mà), nhưng lại đặt không đúng chỗ. Cẩm nang với ai chứ với mình thì… Tiếng điện thoại reo:
– Anh à. (Khóc nức nở)
– Anh à. (Khóc tiếp)
– Anh à…(to hết cỡ)
– Sao không nói gì, anh Minh đòi gặp anh bằng được. Tối mai ở Max Café Tây Hồ anh nhé!
– Ờ.
Bắt đầu sóng gió nổi lên rồi các bác ạ, đúng là không có dại nào như cái dại nào khi dính phải gái và đập nhau cũng vì gái cả. Vì thấy ông Minh cũng khá người lớn (về hành xử) cho nên mình cũng tự tin đi gặp và nói chuyện. Chuyện gì thì chắc mình cũng tưởng tượng ra được trước đó.


– Xin lỗi 2 người, đường Bưởi tắc quá nên giờ mới ra đây được.

Mới kịp kéo cái ghế xích lại gần một chút thì ăn ngay cốc nước trắng cha Minh hắt vào mặt, nằm ngoài hẳn dự toán. Chắc là có cãi vã với em Xu trước khi mình đến, thấy mặt em Xu cắt không ra giọt máu. Nếu mình đấm luôn cho ông ấy phát thì kể cũng được nhưng thôi, mới đến ăn chút nước vào mặt cũng tỉnh.
– Tao là người yêu của Xu, mày là thằng nào mà dám léng phéng với em Xu. (Tay Minh lớn giọng)
– Mày nói nhỏ thôi và ngồi xuống, tao không thích làm ầm chuyện ở đây. Quán café chứ không phải Trà chanh chém gió.
– Mày tưởng mày là thằng nào mà ra lệnh cho tao.
– Là cái thằng léng phéng với em Xu nhà mày đó?
– Ơ kìa Anh Dũng… (em Xu chen vào).

Ông Minh mặt đỏ bừng quăng tay định đấm vào mặt mình phát thì mình quơ tay gạt được và như thường lệ ở Vovinam (mình có học chút Võ) thì làm luôn quả đấm trước mặt và cũng như thường lệ là máu mũi chạy ra tồng tộc luôn. Đệch, giờ thì hiểu sao em Xu lại ngồi im thin thít rồi, quán Café ầm cả lên và có tay chân của cha Minh ngồi ở ngoài.

Nghe có biến phát mình vẫn lịch sự vứt cái khăn giấy cho thằng Minh (mình chuyển sang thằng từ đây) xuống bàn rồi ra ngoài xách xe đi về. Đương nhiên rồi các bác, có 2 xe máy đuổi theo. Chúng không dám làm gì ở khu vực đường ven Hồ Tây do ở đó khá đông người ăn uống về đêm. Chúng đuổi theo mình khá gắt gao, mình lao như bay với tốc độ 70km/h ở đường (khá đông, tỉ lệ xòe lên tới 90%).

Hai đuôi đằng sau cũng không kém phần long trọng, 4 thằng, 2 tên cầm lái và 2 tên cầm gậy phi lên. Mình nghĩ nếu quả này xòe là ăn đủ. Bộp phát vào tay, tay trái mình như gãy đôi ra. Thằng ngồi đằng sau xe bên trái nó vút gậy vào tay mình. Đây là cái tội không để gương đây mà, có biết đứa nào đằng sau đâu.

Lúc nguy hiểm thì hình như con người làm việc với 200% hiệu suất thì phải. Tay trái đau điếng như vậy nhưng mình vẫn lái, may quá mình đoán được tay bên phải cũng thế nên khi nó vụt thì rút lại được. Mình đột ngột giảm ga hết mực và quẹo vào ngõ bên trái. Mình khá thông thuộc đường này vì Hồ Tây là điểm hẹn của mình với em Huyền Anh hồi trước.

Tay trái mình chảy máu rồi, hai cái đuôi kia hình như cũng biến đi đâu mất tăm thì đột nhiên… có chiếc Mercedes phi từ đường sau tăng tốc đột ngột. Mình biết có biến nên chưa cần suy nghĩ gì thêm, mình phóng ngay thêm thì làm cái huỵch một phát vào tường, chỗ quẹo khá nhỏ mà lại đi với vận tốc lớn nên mình kiếm cái tường đáp tạm. Ngã kềnh ra, nhưng lúc đó còn biết đau là gì nữa. Tự nhiên:
– Vào nhanh anh ơi.

Không cần suy nghĩ thêm, mình đi vội vã vào cái nhà hàng (mình không nói tên nhé) với một cô gái đeo khẩu trang, áo nhân viên.
– Anh vào núp tạm đâu đó, để xe em lo.

Để ý ra ngoài từ cửa kính nhà hàng thì mình thấy thằng Minh đang ngồi lái và em Xu thì ngồi bên cạnh mặt khá là lo lắng, cứ ngó nghiêng xem mình đang ở đâu. Có vẻ an toàn rồi.
– Anh làm gì mà ra nông nỗi này?

Quay lại …

– Huyền Anh? Em làm gì ở đây?
– Tay anh chảy máu, thâm tím hết rồi kìa. Đợi chút em lấy gạc.

Mình như quên hết cả đau, thay vào đó là sự ngạc nhiên vì gặp em quá đỗi tình cờ. Lúc nãy em đeo khẩu trang và tâm trạng mình đang hỗn loạn nên không kịp để ý giọng nói. Em lấy gạc xong rồi chữa trị vết thương cho mình, em vẫn đảm đang, tháo vát và tỉ mỉ như ngày nào.
– Anh làm gì mà bị người ta đánh thế này?
– Anh bị đánh ghen.
– Gì? Bị đánh ghen á? Ờ, nhanh phết nhỉ.
– Cũng bình thường, cuộc sống mà.

Mình với em vẫn thường đôi co như vậy, khá là cứng đầu trong khoản ăn nói vì không ai chịu lép vế ai cả. Ấy cũng vì lý do đó mà mình mới để ý em nhiều hơn các em khác. Vì các em khác nhanh quá nên không còn thấy hứng thú nữa. Sau khi uống ly nước chấn tĩnh tinh thần, mình tạm biệt em rồi về. Được biết em đang làm đầu bếp cho nhà hàng ở đây, khá to và đông khách.

Tay mình buốt quá, bây giờ mới ngấm thuốc thì phải, nó buốt lên tới tận óc. Ráng cắn răng chịu đựng rồi về phòng nằm sập xuống. “Xu is calling”
– Anh ơi anh có làm sao không?
– Ờ nhờ phúc em anh ổn.
– Em xin lỗi, em không ngờ thằng khốn đó lại hèn hạ như vậy.
– Ờ anh mệt, anh ngủ chút đây.

Mình ngủ thiếp đi với cái tay trái đau nhói, tâm trạng đã trở nên bình thường. Sáng mai tỉnh giấc. “Xu is calling” (dạo này em gọi lắm thế).
– Anh ra mở cửa đi.
– Ơ.. (tút tút tút).

Hơi bất ngờ nhưng ok, ra mở cửa phòng (thằng Minh chắc không đi cùng chứ).
– Tay anh sao rồi? Em làm chút đồ ăn, tay anh đau chắc không ăn uống được.
– Sao em biết chỗ anh?
– Em tra trên các comment của anh trên facebook.
– Cũng láu lỉnh phết nhỉ. (cốc nhẹ vào đầu em).
– Giờ còn đùa được, em chia tay thằng khốn đó rồi.
– Phí của, vừa ga lăng lại đẹp trai… giàu nữa chứ. (Mình nói đểu).
– Anh có im đi không! Quên nó đi, thằng đàn bà.
– Ờ, ái… đau.
– Hờ, thế từ giờ là hết xin nhiệt nhá.
– Mặc quần đùi trêu ngươi anh đấy à?
– Ờ, thì làm sao?
– Anh còn tay phải.
– Mơ đi cưng…