Túp lều chú Lãm

Đứng dưới cái cầu thang, Tươi ngần ngừ chưa dám bước lên, cô chắc chắn Lãm đang ở trong lều bởi hòa cùng tiếng gió sông vù vù là tiếng đàn nhị réo rắt từ trong lều hắt ra. Tiếng đàn nhị nghe lúc nào cũng buồn não bi ai, thế nên nó mới là một trong những nhạc cụ của ban nhạc đám hiếu.

Tiếng đàn như mời gọi ai đó ở dưới hãy mạnh dạn dẵm chân lên bậc thềm, tiếng đàn nhị như nói thay nỗi lòng u uất, chua cay của người kéo. Giữa không gian này, tiếng đàn trở nên ma mị, thôi thúc, lôi kéo. Tươi như bị tiếng đàn đó thôi miên, cô đặt bỏ dép ở lại, đặt đôi chân trần lên bậc thang được làm bằng các thanh gỗ.

– “Két … két … két!!!!!!!!!!!!!”, tiếng kẽo kẹt của cánh cửa phên nứa phát ra khi Tươi lấy một tay đẩy vào phía bên trong.

Ánh sáng vàng ọt của chiếc đèn dầu chỉ đủ cho Tươi nhìn thấy một người đàn ông đang cầm đàn ngồi ở một góc lều, là Lãm.

Lãm ngừng tay kéo đàn, ánh mắt anh nhìn chằm chằm ra phía cửa, nhìn vào người đàn bà đang ở cửa. Cả hai nhìn nhau thật lâu, thật sâu. Đêm tối nên cả hai không thể nhìn rõ trong mắt của đối phương có gì, nhưng có thể chắc chắn hai con tim đang đập loạn nhịp, tiếng gió như ngừng thổi, không gian đông cứng lại làm cái lạnh càng thêm tái tê.

Mãi một lúc sau, Lãm mới mở lời trước, anh vẫn ngồi yên ở vị trí đó như sợ rằng nếu mình đứng dậy thì sẽ phát hiện ra đây chỉ là một giấc mơ:

– Tươi …………. phải là em …………. không?

Thời gian như chạy ngược lại cách đây đã hơn hai mươi năm, ngày đó, tiếng “em” đó đã đánh gục cô thôn nữ tên Tươi xinh đẹp nhất làng. Tươi thổn thức, tim cô như loạn cả nhịp, hai chân cô vẫn còn đặt trên bậc thềm cuối cùng như muốn khụy xuống, thiếu 1 bước nữa là lên đến sàn của túp lều. Rồi cô rùng mình lắc lắc đầu như để cái quá khứ buồn mà đẹp ấy rũ bỏ khỏi người cô, cô ấp úng:

– Nghĩa ………… vừa gọi điện về. Nó nhắn gửi lời ………….. hỏi thăm …… anh.

Nghe tiếng nói của Tươi, Lãm mới biết được đây không phải là giấc mơ, mà là sự thật, sự thật rằng Tươi đã ở đây, ở ngay cửa túp lều này. Anh từ từ đứng dậy rồi tiến từng bước một về phía cửa, mỗi bước chân là một tiếng kẽo kẹt của sàn lều được làm bằng những cây nứa xếp lại với nhau.

– Nghĩa nó có khỏe không?

Tiếng kẽo kẹt ấy vang vào tai Tươi như những âm thanh đáng sợ nhất của cuộc đời, nó báo hiệu rằng người đàn ông ở trong lều đang bước lại gần về phía mình, cô sợ người đàn ông ấy hoặc là sợ chính bản thân mình:

– Nó khỏe ………………….. thôi ……….. em về đây.

Nhưng lúc Tươi mới chỉ kịp quay lưng, chưa kịp bước chân xuống thêm một bậc thang, thì Lãm lại nói một câu làm Tươi khựng người lại:

– Nếu được lựa chọn lại, em có chọn anh không?

Quá khứ lại một lần nữa hiện về, hơn hai mươi năm nhưng như mới chỉ ngày hôm qua:

– Em chưa từng được lựa chọn.

Đúng, Tươi chưa từng được lựa chọn. Ngày ấy cô và Lãm yêu nhau tha thiết, là một cặp trai tài gái sắc ở cái vùng quê này, nhưng bố mẹ lại không đồng ý bởi Lãm là trẻ mồ côi, bắt cô phải lấy Bừng vì gia đình Bừng cơ bản hơn. Là thân con gái, ở vào cái thời kỳ “cha mẹ đặt đâu con ngồi đấy” ấy, Tươi không dám phản kháng, đành phải ngậm đắng nuốt cay mà chấp nhận.

Thêm một tiếng kẽo kẹt nữa, kèm theo là một tiếng cười nho nhỏ như chua chua:

– Vậy nếu em được lựa chọn thì em sẽ chọn anh phải không?

Tim Tươi run lên bần bật bởi tiếng bước chân mỗi lúc một gần hơn:

– Anh cứ sống như vậy mãi hay sao? Đã hơn 20 năm rồi mà.

Lãm chờ đợi ngày này lâu lắm rồi, anh sao có thể để nó trôi tuột đi như vậy, bao điều chất chứa trong lòng như vượt quá sức chịu đựng của con người, hôm nay anh phải nói hết:

– Chưa một ngày nào anh quên được em. Anh chuyển ra mép sông này sống cũng chỉ là chờ em đến thăm anh. Từ nhà em ra đây chỉ có vài trăm mét, ấy vậy mà anh phải chờ đến hơn 20 năm.

Tươi chỉ muốn chạy đi thật nhanh để về nhà, nhưng cô không thể nhấc chân lên nổi, có cái gì đó như níu cô lại:

– Cái gì em có thể cho anh được, em đã cho anh rồi.

Đó chính là trinh tiết, 3 ngày trước ngày cưới, cũng tại cái mép sông này, chỗ dựng túp lều này, Tươi đã hiến dâng trinh tiết của mình cho Lãm như là món quà cuối cùng mà cô có thể tặng cho anh. Tươi vẫn còn nhớ như in, lần đó cô đau bướm lắm, nhưng sau cơn đau lại là cái sướng đầu đời, sau này có vô số lần cô lên đỉnh với chồng, nhưng lần đầu tiên ấy mãi mãi không bao giờ quên.

Lãm biết con người Tươi như thế nào, từ ngày lấy Bừng, Tươi chưa bao giờ có ý hay hành động nào thể hiện tình cảm với mình nữa, có gặp cũng chỉ rất thoáng qua mà thôi. Cái ngày Bừng ở viện về và phải nằm liệt giường, Lãm nửa mừng nửa lo. Lo là lo cho Tươi sẽ thêm vất vả, nhưng mừng cũng là trong lòng lại lén lên hi vọng được quay lại với Tươi, dù rằng rất mong manh. Và hôm nay, giờ phút này cái mong manh ấy đã xảy ra, anh không thể để mất cơ hội thêm một lần nữa được.

– “Tươi ơi!”, Lãm ôm chầm lấy Tươi từ ở đằng sau lưng một cách bất ngờ. Tấm thân Tươi run lẩy bẩy trong vòng tay Lãm. Chiếc áo khoác dầy nên Lãm chưa thể cảm nhận được da thịt bên trong.

Tươi vùng vẫy nửa vời bởi đây chẳng phải là cái mà cô đang khát khao hay sao:

– Kìa anh Lãm, buông em ra. Buông em ra, em phải về.

Nhưng Lãm nào có nghe, anh nhấc bổng Tươi lên hẳn sàn của túp lều rồi xoay người Tươi lại đối diện với mình. Đêm tối làm anh không nhìn rõ khuôn mặt đang đỏ ửng nổi mẩn đỏ li ti của Tươi, nhưng mùi thịt từ người Tươi tỏa ra sộc thẳng vào lồng ngực anh:

– Ở lại với anh. Anh không chịu nổi thêm nữa rồi Tươi ơi.

Và Lãm mạnh bạo ốp thẳng đôi môi của mình vào môi Tươi. Nụ hôn của hơn 20 năm chờ đợi, nụ hôn mãnh liệt, vồn vã, khát khao được Lãm đặt cả vào đấy. Tươi chỉ còn biết lắc lắc đầu cự tuyệt một cách yếu ớt, tiếng ú ớ nho nhỏ phát ra nhưng sau đó lại là tiếng rên “ưm ưm ưm” như chấp thuận.

Hai đôi môi quấn lấy dịt lấy nhau, rồi hai cái lưỡi như hai con rắn đang vờn vờn đánh nhau trong khoang miệng, nước bọt được dịp tiết ra hòa trộn lại làm một từ khoang miệng trào ra mép thành dòng xuống tới cằm.

– Ư ư ư, anh Lãm buông em ra……….. ưm ưm ưm, anh Lãm ………… buông ……. Ư ư ư ư ư …………..

Lãm không dừng hôn nhưng hai bàn tay anh đã luồn từ dưới gấu chiếc áo rét mò lên xoa xoa khắp cái lưng nẳn nẳn của Tươi.

– “Đừng anh ………….. ư ư ư ……… chóp chép”, nụ hôn vẫn chưa dứt.

Từ từ, Lãm vừa hôn vừa dìu Tươi về manh chiếu ở góc lều, tay vẫn xoa lưng rồi tiện tay anh tháo tung chiếc khóa áo lót.

Khi Tươi đã nằm xuống chiếu, ánh đèn dầu bên cạnh tuy phát ra ánh sáng yếu nhưng cũng đủ để Lãm nhìn rõ khuôn mặt của người con gái mà anh yêu. Tươi thôi giẫy dụa, cô cũng nhìn lại khuôn mặt của Lãm đang ở cách mặt mình có một gang tay:

– Cho anh làm lại 1 lần nữa nhé?

Tươi nghiêng hẳn mặt về một bên để tránh ánh mắt của Lãm, cô nói thật nhanh như sợ chính bản thân mình sẽ không dám nói lại:

– Nhanh lên em còn về.

“Roẹt”, Lãm kéo khóa chiếc áo khoác rồi cởi thật nhanh vứt sang bên cạnh, dưới chiếc áo khoác còn một cái áo len mỏng nữa Lãm cũng lột qua đầu Tươi luôn kèm với cái áo lót đã được cởi khuy từ trước. Vậy là Tươi đã ở trần, đôi vú bồng bềnh chỉ hơi xô về hai bên chứ không xẹp lép giống như đàn bà 40 khác hiện ra, núm vú dài và to độ 1 đốt ngón tay út mầu thâm thâm. Thấy Lãm chăm chú nhìn vào bầu vú mình, Tươi ngượng ngùng lấy hai tay ôm lên hai vú che đi.