Truyện dịch loạn luân hay nhất

“Cảm ơn ông Gordon… và làm ơn chuyển lời cảm ơn của tôi đến với bà Lopez, hãy nói rằng tôi sẽ nhớ bà ấy.”

“Tôi nghĩ bà ta biết điều đó, Robert ạ, và chúc may mắn nhé. Tôi biết có vẻ không giống như bây giờ nhưng rồi cuộc sống sẽ tốt đẹp hơn, cậu chỉ cần tin tôi trong việc này.”

Một lần nữa ông ta nhìn tôi và cười toe toét.

“Sáng nay một công ty kiểm toán độc lập sẽ bắt đầu kiểm tra những tài khoản mà tên Andrews quản lý. Tôi rất thích thú khi nhìn thấy những gì họ tìm ra.”

Ông ta bắt tay tôi và bước ra khỏi cửa.

Tôi đã giữ hẹn với luật sư.

Rõ ràng là ông Gordon đã tự sắp xếp việc này vì họ đã nắm được những thông tin cơ bản về những gì đã xảy ra.

Chúng tôi đã dành phần còn lại trong ngày để xem xét tất cả những tùy chọn có sẵn cho tôi và mọi hậu quả có thể.

Tôi đã làm cho rõ rằng tất cả những nỗi đau và rác rưởi mà Barbara đã đổ vào tôi, tôi sẽ không tìm cách trả thù.

Tôi không muốn hủy hoại cô ta, để đem lại “sự công bằng” cho tôi.

Tất cả những gì tôi muốn là thoát ra khỏi cuộc hôn nhân này càng sớm càng tốt và không bao giờ nhìn hay nghe gì từ cô ta nữa.

Tôi đã lấy đi vài thứ mà tôi muốn giữ nó trong 5 năm qua và chỉ muốn đi khỏi.

Cuối cùng thì tôi đã rời khỏi cuộc gặp với luật sư lúc 7 giờ tối hôm đó và trở về khách sạn. Tôi có thể ăn uống ngon miệng và lần đầu tiên trong suốt những ngày qua, tôi cảm thấy như thể đã kiểm soát được một phần cuộc sống, đã bị kéo ra xa khỏi tôi. Tôi chờ đợi đến khi biết rằng đã qua giờ ăn tối ở San Miguel để gọi điện thoại cho chị Colleen. Thật là vui mừng làm sao khi nghe được giọng nói của chị tôi, khi chị trả lời.

“Bobby hả, em ở đâu vậy? Có chuyện gì thế? Barbara gọi tới đây cả trăm lần rồi, nó nói rằng em đang mất tích.”

“Chị có biết cô ta đã nói với mẹ hay hai anh chưa?”

“Có, nó nói rồi. Hình như là nó nói cho mọi người biết hết. Có chuyện gì vậy?”

“Em sẽ giải thích mọi chuyện sau nhưng ngay bây giờ em cần chị giúp đỡ.”

“Chị sẽ giúp bất cứ điều gì em cần đến, em biết rõ điều đó mà Bobby.”

“Cảm ơn chị. Em cần chị ra đón em ở sân bay. Em đến San Miguel vào chiều thứ sáu lúc 5 giờ rưỡi, trên chuyến bay TWA 1649. Em cũng cần một nơi để ở trong một thời gian, hy vọng là có thể được ở với chị và mấy cháu.”

“Tất nhiên rồi, chị sẽ dẫn Molly và Meghan đi ra sân bay để đón em. Tụi nó rất thích được gặp em.”

“Thêm một chuyện nữa, hãy gọi cho mẹ và hai ông anh sinh đôi của em, bảo họ đến nhà chị vào sáng thứ bảy. Nhưng đừng để cho họ biết em đã nói với chị trừ khi chị buộc phải nói. Tại vì em không muốn Barbara biết nơi em đến. Em sẽ giải thích mọi chuyện vào ngày thứ bảy.”

“Được rồi Bobby, nhưng nhớ phải giải thích đó nghen.”

Phần 3

Sau vài phút trò chuyện nhẹ nhàng, chúng tôi gác máy và tôi nằm ngửa lên giường. Tôi cố so sánh hai người quan trọng nhất trong đời mình cho đến bây giờ. Barbara có hình dáng sắc nét và là sắc đẹp của những đêm vũ trường. Cô ta đẹp như thiên thần, với những cơ bắp săn chắc và bằng phẳng. Cô ta như bóng tối tỏa khói và hứa hẹn một niềm vui gợi cảm khiêu dâm. Bạn nên biết rằng quan hệ tình dục với cô ta sẽ biến thành một sự kiện thể thao.

Chị Colleen thì có dáng vẻ đơn giản tinh khôi, với tất cả những đường cong nữ tính, cổ điển, sắc đẹp theo kiểu truyền thống vượt thời gian.

Chị như là ánh sáng ban ngày và những buổi họp giữa giáo viên và phụ huynh.

Chị tôi tạo cho bạn một cảm giác mãn nguyện.

Tôi có thể mặc trang phục hoàn hảo và trông giống như tôi đã ngủ với nó cả tuần lễ trước khi đi ra vỉa hè.

Còn chị tôi lại là một mặt khác, chị có thể mặc đồ phế thải từ cửa hàng Salvation Army mà trông vẫn thanh lịch và tinh tế.

Chị làm cho mọi người, cả nam lẫn nữ, đều muốn đi tìm người bạn đời của mình và sinh sản giống nòi để cho họ có đứa con giống như chị tôi.

Vì tôi đã bị kiệt sức từ những thứ khác nên đêm đó tôi ngủ thiếp đi, nhưng những giấc mơ đã làm tôi thức dậy vào sáng hôm sau và tôi toát mồ hôi lạnh.

Tôi dành phần lớn buổi sáng để gặp luật sư, hoàn thành mọi việc để tôi có thể rời khỏi Chicago vào ngày hôm sau. Tôi nói với họ rằng Barbara đã gọi cho gia đình tôi. Ngay lập tức họ bắt đầu làm đơn đề nghị cấm Barbara liên lạc với gia đình tôi. Tôi ký giấy ủy quyền để mình không phải tham gia vào từng chi tiết nhỏ về những gì đang xảy ra. Vào buổi chiều, tôi cố cột lại những thứ lỏng lẻo mà tôi có thể nghĩ ra và đóng gói tất cả để chuẩn bị rời đi.

Và tôi chờ đợi.

Lần này tất cả những cơn thịnh nộ và giận dữ đã tiêu tan nhưng thay vào đó là một nỗi đau ảm đạm và mờ mịt đang bắt đầu mang những vết thương khổng lồ vào tâm hồn tôi.

Sáng hôm sau, có một cô thư ký từ văn phòng luật đến đưa tôi ra sân bay trong xe tôi. Các luật sư sẽ bán xe tôi và số tiền sẽ được thêm vào khoản thanh toán cuối cùng. Đơn ly dị đã được trao cho Barbara vào chiều hôm đó. Từ lúc rời bệnh viện vào chiều chủ nhật đến khi lên máy bay vào sáng thứ sáu, tôi đã không nhìn mặt hay nói chuyện với Barbara. Và nếu có Chúa trên thiên đường thì trong tương lai tôi cũng sẽ không bao giờ vào đó cùng với Barbara.

Tôi không nhớ nhiều về chuyến bay. Tôi cố buộc mình không nghĩ đến những gì đã bỏ lại phía sau và tập trung vào nơi tôi đang đến. Tôi trải qua 3 giờ ở Denver để chuyển máy bay đến San Miguel. Mọi người bỏ tôi ngồi một mình khi chờ đợi, cảm giác như tôi đang bị ngồi cách ly. Khi vào phòng vệ sinh nam, tôi giật mình khi nhìn thấy khuôn mặt như xác chết của mình trong gương. Thật may mắn là tôi không bị đuổi đi như một kẻ tình nghi là khủng bố.

Ông John Gordon đã nói đúng, gần gũi bên gia đình mới là những gì tôi cần ngay lúc này.

Cảm xúc duy nhất mà tôi có thể cảm nhận là khoảnh khắc nhỏ của sự thích thú khi có thể được gặp lại chị Colleen.

Sự di truyền thật là thú vị.

Hai anh sinh đôi của tôi, anh Jimmy và anh Mike, và tôi đều trông giống ba.

May mắn thay, chị Colleen lại trông giống mẹ.

Khi lớn lên, chị Colleen giống như một cô gái láng giềng điển hình.

Chị tôi trông rất duyên dáng và dễ thương, sáng sủa và tỏa nắng, luôn là người bạn tốt nhất của mọi người.

Khi còn học trung học, chị là trưởng nhóm cổ vũ và có ít nhất hai ngày đi chơi cuối tuần.

Chị tôi dễ thương đến nỗi hai ông anh sinh đôi và tôi thường trêu chọc là chị sẽ làm cho chúng tôi bị bệnh tiểu đường, nhưng anh chàng nào trong thị trấn cũng biết rằng hai ông anh của tôi sẽ nện họ nhừ tử nếu họ đối xử với chị của chúng tôi không đúng đắn.

Chị Colleen có sắc đẹp chuyển tiếp khi bước sang tuổi trưởng thành.

Nếu bạn nhìn vào những tấm ảnh cũ của mẹ tôi thì bạn sẽ nhìn thấy hình ảnh của chị Colleen.

Chị tôi cao 5, 4 foot.

Có lần chị than phiền với tôi rằng chiếc váy cưới của chị có kích thước 6 nhưng sau khi sinh mấy đứa con thì giờ chị có kích thước là 10, và chị phải mặc loại nịt vú có kích thước lớn nhất.

Giống như mẹ, mái tóc của chị tôi có màu vàng và chị cắt tóc ngắn, thậm chí không đủ dài để cột lại ở phía sau.

Mắt của hai ông anh và tôi có màu xanh lam giống như mắt ba, nhưng mắt của mẹ và chị Colleen thì có màu nâu đậm trông rất thanh thản và trong sáng.