Trăm nghe không bằng một thấy

Lại thêm một hồi lâu nữa cứ im lìm như vậy, Nghĩa lại thêm một lần nữa phá tan cái không gian im ắng đó:

– Thôi cháu về đây ạ, sáng mai cháu lại đến làm. Cô nghỉ ngơi sớm đi.

Cẩm Tú không nói gì, nhưng trái tim cô như đập loạn cả lên, cô hồi hộp vì mình vừa mới vỡ lẽ ra một điều gì đó. Cô thấy tự ngượng với chính bản thân mình, hơn 40 tuổi đầu rồi, biết buôn bán từ năm 10 tuổi, trải qua nhiều sóng gió trong thương trường rồi trong cả chuyện gia đình nữa, vậy mà giờ đây, ở tại nơi này cô thấy mình không bằng một cậu thanh niên vừa mới bước vào đời. Cậu thanh niên ấy vừa dậy mình một bài học nuôi con, dậy bằng chính những gì mà cậu ấy đã trải qua.

Chợt bừng tỉnh ra khỏi cơn mê muội:

– “Nghĩa ……………………………”, nhưng cánh cửa cổng đã đóng lại mất rồi.

Mãi một lúc lâu xong, Cẩm Tú mới lẩm bẩm một mình: “Phải rồi, phải tự tay nấu cho Thủy Tiên một bát cháo gà thôi”. Nói xong, Cẩm Tú như lấy lại tinh thần, cô đứng dậy đi thật nhanh vào nhà. Trời đã tối hẳn rồi đấy, nhưng ánh điện trong nhà sáng choang.

——

Dựng xe trước cửa phòng trọ của mình, Nghĩa đang mở khóa cửa thì chị Mận hình như vừa mua đồ ăn về, mỗi tay chị cầm một cái túi nilong mầu xanh, một túi đựng rau, một túi đựng một ít thịt ba chỉ thì phải. Chị có nhiệm vụ nấu cơm tối cho cả nhà gồm hai vợ chồng chị và Nghĩa. Còn buổi sáng và trưa thì ai cũng đi làm nên tự lo. Nhìn thấy Nghĩa đang mở cửa chị như thấy mình vui hơn:

– Làm về rồi à? Ô tưởng hôm nay đi trả xe cho người ta rồi mà.

Cánh cửa nhà mở ra nhưng Nghĩa không vào ngay mà định sang phụ chị Mận nấu ăn:

– Xe này giờ là của em. Em mua lại rồi chị ạ.

Chị Mận vừa cười vừa mở cửa phòng, đôi mông chị hơi hơi đánh sang trái sang phải một chút không biết là do lực quán tính lúc chị mở khóa, hay đơn giản là chị chủ động làm như vậy coi như là một động tác thể dục. Chắc chị vui lắm, nếu ước tính thì chắc phải một tiếng nữa anh Cung chồng chị mới về, vậy là chị có hẳn 1 tiếng được ở riêng với cậu thanh niên này.

Nghĩa nhặt rau và làm mấy việc lặt vặt phụ bếp cho chị. Chị Mận đang đảo đảo thịt ba chỉ ở trên chảo, hôm nay chị định làm món thịt ba chỉ rang cháy cạnh, rau muống luộc chấm tương ăn với cà muối. Ăn uống cũng đơn giản có vậy thôi, dân lao động không cầu kỳ, miễn là có cái mà lùa càng thật nhiều cơm vào bụng càng tốt. Khi thấy Nghĩa đặt rổ rau đã được rửa sạch cạnh cái bếp gas đôi, chị Mận hơi hơi khịt khịt cái mũi, không biết là ngửi mùi thịt ba chỉ rang hay là ngửi mùi mồ hôi toát ra từ chàng trai trẻ đang ở bên cạnh mình. Rồi chị thoáng giật mình vì tay đảo không đều làm một ít thịt bị cháy xém:

– Thôi, xong việc rồi. Em về phòng tắm rửa đi rồi sang ăn cơm. Chắc anh Cung cũng sắp về rồi.

Nghĩa vâng lời ngay lập tức:

– “Vâng ạ”, nói xong cậu đi về phòng, không quên dắt cái xe đạp thồ vào trong, giờ nó đã là tài sản của cậu rồi.

Tiếng mỡ chảy ra từ những miếng thịt ba chỉ cháy “xèo xèo” trên chảo, ở bên cạnh nồi nước trắng đã được đun sôi, một tay Mận đảo chảo thịt, một tay còn lại cô bốc rau muống thả vào, ở dưới đáy của rổ rau muống có mấy quả sấu mầu xanh, Mận cũng thả vào nốt. Trong cái không gian chật hẹp có nhiều thứ âm thanh nấu nướng ấy bông dưng có một âm thanh “Ào” một cái phát ra từ phòng bên làm Mận giật mình.

Tim Mận đập liên hồi như đứng trước một điều kỳ diệu nào đó, bởi não cô đã phân tích xong tiếng “ào” ấy do đâu mà có. Đó chính là tiếng dội nước ở phòng bên, đó cũng chính là …………. Chính là ……………. Nghĩa đang tắm. Mà đang tắm có nghĩa là đang ………. trần truồng.

Nồi nước luộc rau sau khi sôi được thả rau và sấu vào nên đã nguội đi, chảo thịt ba chỉ vẫn chưa được chín hẳn, nhưng Mận mặc kệ tất cả.

“Tách, tách”, dùng cả hai tay một lúc, Mận tắt bếp gas. Cô rảo bước ra cửa phòng ngó ra bên ngoài nhìn xem có ai không, xóm trọ cũng vào thời điểm đông khi mọi người hầu như đã đi làm về, có người còn mang cả đồ ăn ra nấu ở bếp than tổ ong đặt ngay ngoài cửa phòng. Mận rón rén khép cửa phòng mình, cô có cảm giác hồi hộp giống như kẻ ăn trộm, mặc dù cô đang ở trong chính ngôi nhà của mình. Thế rồi, Mận đi vào nhà vệ sinh.

Nếu ai là kiến trúc sư thì không cần miêu tả cũng có thể biết được, nếu hai phòng ở cạnh nhau thông thường người ta sẽ thiết kế hai cái vệ sinh ở sát nhau, như vậy sẽ tiết kiệm vì cả hai phòng sẽ dùng chung một đường nước vào và một đường nước ra. Và quả thật phòng anh Cung và phòng Nghĩa được thiết kế như vậy. Hai phòng vệ sinh sát nhau được ngăn cách cũng bởi một loại vật liệu chính ở cái xóm Lò Tôn này, đó chính là vách tôn. Còn ở trên vách tôn ấy có cái lỗ đinh nào giống như là ở giường hay không thì chúng ta lại phải chờ xem, hên xui à nha.

Mới vào đến cửa thôi, nhưng tiếng nước “ào ào” từ phòng bên kia dội sang mỗi lúc một to, Mận nhanh thật nhanh như chạy đua với thời gian, bởi cô biết đàn ông tắm nhanh lắm, chỉ vài phút là xong chứ không lâu như cánh đàn bà con gái. Vào đến nơi, Mận áp sát tai mình vào tấm tôn để nghe cho rõ tiếng nước chảy, vọng vào tai cô còn có riếng “rột roạt”, chắc là Nghĩa đang kỳ cọ vào người.

Áp tai nghe nhạc hiệu đoán chương trình, Mận dựa vào tiếng nước, tiếng kỳ cọ mà đoán hành động của Nghĩa lúc này đang làm gì, hình ảnh một thanh niên mới lớn với bộ ngực vạm vỡ, với cái lưng rộng, và đặc biệt là với một con cu nhỏ nhỏ xinh xinh cứ lởn vởn trong đầu Mận, bấy nhiêu thôi cũng làm lồn Mận ngứa ngáy, rộn rã nhả ra một sợi nước trong vắt làm ướt đáy quần lót rồi.

Con người mà, không bao giờ là đủ, có được thứ này ắt đòi hỏi thứ khác tốt hơn. Mà các cụ nhà ta đã chẳng phải đúc kết rằng: “Trăm nghe không bằng một thấy” đó sao? Đã nghe rồi Mận còn muốn thấy, cô muốn được tận mục sở thị nhìn thấy Nghĩa trần truồng, để xem những hình dung của mình về một cái dương vật nhỏ xinh của trai tân trong thực tế nó có giống với những gì mà cô tưởng tượng hay không?

Mận thôi không áp tai vào nữa mà lò dò từng centimet vuông một để tìm một thứ, tìm một cái lỗ giống như cái lỗ đinh hoặc bất cứ cái khe hở nào để có thể nhìn sang bên kia. Bao nhiêu năm nay ở trong nhà cái nhà này, tắm ở đây không biết bao nhiêu lần nhưng chưa bao giờ Mận để ý đến chuyện này, thành ra bây giờ phát sinh sự việc mới phải tìm. Ở bên kia chính là một kho vàng bạc châu báu chứ không phải là một thứ gì đó tầm thường.

Mận cong cả mông để dò tìm cơ hội, nhưng cả phần trên tuyệt không tìm thấy một cái lỗ, một cái khe nào cả.

Ôi trời, tim Mận như nhảy cả ra ngoài khi một khe hở ở sóng nối giữa hai tấm tôn xuất hiện do tấm tôn đã cũ đến hoen rỉ tạo thành. Khe hở này nằm dịch về phía bên trái sát tường, rộng chắc chỉ nửa centimet, dài chừng 5 phân, nằm cách mặt đất khoảng chừng 1 gang tay.

Ở vị trí này thật khó quan sát vì ở dưới thấp lại lệch về phía tường, nhưng khó không có nghĩa là không được. Để ghé mắt được vào đó, Mận đã phải chổng đuỗi cái mông cong ngược hẳn lên trời. Nếu giờ này ở ngoài ai nhìn vào bên trong thì thấy thực sự rất buồn cười, giống như Mận đang làm một động tác Yoga nào đó, đầu cúi xuống đất, mông chổng lên trời.

Sự đời, cái gì càng khó thì kết quả thu được càng cao, và trong sự việc này cũng y như vậy, cả thân hình trần truồng lực lưỡng của Nghĩa đập vào mắt Mận, Nghĩa quay lưng lại nên lúc này Mận chỉ nhìn thấy cặp mông đầy đặn, ngăm ngăm của Nghĩa.

Hơi thở Mận dồn dập, trong đầu cô nổ lung tùng bèng những âm thanh của chính não cô phát ra: “Quay lại đi Nghĩa ơi, quay lại đi, quay lại đi”.