Tội lỗi - Phần 4

Xong xuôi ông và bà cũng đi chơi thăm các cụ trong xóm để buôn chuyện và cái chính là để tôi và nó được yên tĩnh học hành. Ông tôi ai mà trong họ chăm học thì ông không tiếc gì. Tôi bảo nó lôi bài ra học, hai cậu cháu ngồi mải mê bên những bài toán, nó chăm chú nghe tôi giảng về các đồ thị hình sin hình cos thì tôi lại chăm chú vào những đường cong trên cơ thể chẳng khác gì các hình sin cos ấy và cơ thể nó đúng là một bài tóan lớn thách thức tôi giải được.

Do nó đã hơi cảnh giác tôi nên tôi chẳng dám đụng chạm gì tới nó, chỉ chăm chú giảng bài, rồi hướng dẫn nó học, rồi nhắc nhờ nó ăn uống, hay là quạt cho nó ngủ mỗi khi mất điện hoặc chỉ đơn giản là đưa võng cho nó để nó nằm trên võng khe khẽ cất tiếng hát. Cứ như thế cho đến hơn 1 tuần thì nó đã thân thiết trở lại với tôi có khi còn hơn lúc trước.

Nó bắt đầu hỏi về tôi nhiều hơn là các bài tóan, hỏi về trường lớp rồi tình cảm trai gái, tôi cũng không dấu diếm nó gì về em. Tôi say sưa kể về em và những ngày tán tỉnh còn nó thì đôi mắt mở to tròn đầy ngưỡng mộ dưới hàng mi cong vút mà im lặng lắng nghe thi thoảng lại phá lên cười trong trẻo.

Nó cũng kể với tôi về việc mỗi ngày những cái đuôi theo đuổi nó một nhiều hơn nhưng nó chẳng thấy ai tinh tế và thông minh cả. Nó thích những người thông minh vui tính và tất nhiên là đẹp trai học giỏi nữa. Thế nên nó chỉ tập trung học và bỏ qua những lời tán tỉnh vô nghĩa ấy. Tôi nghe thế mà lòng mừng thầm tuy bề ngòai ra vẻ bảo cháu “Cũng đừng nên đòi hỏi thứ quá hòan hảo! Cái hoàn hảo thì nhiều người mong muốn lắm! thế nên hãy chọn cho mình cái phù hợp thôi cháu ạ”.

Những buổi nói chuyện thân mật ấy vô tình đã giúp tôi và cháu tôi gần gũi hơn, tôi đã có thể vuốt mái tóc thề e ấp đến ngang lưng ấy, có thể áp bờ môi khô khốc vì ham muốn vào suốt tóc thơm dìu dịu hương hoa ấy mà hôn. Đôi khi cháu tôi cũng dựa lưng vào tôi mà ngắm bầu trời xanh rồi cất cái giọng hát. Rồi đôi lần cháu cũng ngủ quên trong vòng tay tôi, nhưng tôi chỉ dám để má mình áp vào suốt tóc ấy để thânh hình bốc lửa ấy dựa lưng vào tôi. Có lẽ mãi mãi tôi cũng chỉ được đến như thế nếu không có 1 sự cố xảy đến với cháu tôi….

Hôm đấy buổi sáng nó ôn tiếng anh và chiều ôn văn nên tôi để yên nó học và ra dồng chơi. Cưỡi trên con trâu béo múp míp tay cầm cái diều sáo thằng em nó làm tôi phấn khích hò hét cho giống một đấu sĩ bò tót vẫn xem trên tivi. Nghịch chán mệt nhòai người, mồ hôi nhễ nhại tôi lê bước về nhà để tắm. Về đến nhà tôi thấy có cái gì đó im ắng đến sợ người cái quạt vẫn quay phát ra những tiếng kẹt kẹt, đàn gà vẫn ríu rít nhặt thóc ngoài sân. Tôi bước vào nhà và nhìn quanh đột nhiên tôi thấy cháu tôi đang nằm xóng xòai ra giữa nhà, mặt mày tái xanh hơi thở yếu ớt. Hốt hoảng tôi vội gồng hết sức bế nó lên giường vừa lúc ông vào.

Ông cũng hốt hoảng bảo tôi lấy chai dầu gió bôi trước cho nó vì sợ nó trúng gió rồi chạy đi gọi bác sĩ. Tôi lúc đấy cũng cuống lên ông bảo sao thì làm vậy nên lấy chai dầu gió, dựng người nó tựa vào người tôi, rồi bắt đầu lấy dầu gió ra thoa lên hai cái thái dương, rồi thoa lên trán, rồi lên bàn tay nó bàn chân nó. Dầu gió làm hơi thở nó cũng đều trở lại gương mặt bớt tái xanh và hồng hào hơn, và đồng thời cũng làm tôi bình tĩnh lại.

Khi bình tĩnh lại tôi mới thấy đây là cơ hội để mình được khám phá cơ thể ngày đêm mong ước của cháu mình. Tôi ngó ra xung quanh rồi nghe ngóng! Vẫn chưa thấy ông về và nhà vắng hoe. Tôi run run nhìn đưa tay kéo cái cổ áo lên rồi nhìn qua đấy. Chiếc nịt vú đã che bớt lại nhưng vẫn không đủ che hết bầu ngực to tròn trắng mịn của nó. Tôi run rẩy cúi xuống nhìn vào mắt nó, hai mắt vẫn nhắm nghiền nhưng nét yêu kiều trên khuôn mặt không hề giảm. Tôi cúi xuống đặt lên bờ môi cong nũng nịu ấy một nụ hôn, rồi 2 tay khẽ bóp vào 2 bầu ngực qua lớp áo phông 1 cái. Chỉ là bóp nhẹ 1 cái nhưng cũng khiến tòan thân tôi run rẩy, mồ hôi lạnh túa ra.

Chao ôi sao nó mềm mại thế, rồi tôi lại cúi xuống nhìn vào khuôn mặt nó vẫn thấy mắt nhắm nghiền, bên ngòai nhà vẫn lặng thinh như tờ. Tôi đánh bạo lay lay nó vài cái và gọi tên nó nhưng gọi nho nhỏ vì sợ nó tỉnh dậy thật. Không thấy phản ứng gì, tôi bèn khe khẽ đưa hai tay vào trong ngực, hai bàn tay tôi run rẩy bám vào 2 quả núi lửa ấy, 2 tay tôi như hai nhà leo núi run rẩy bò từ chân núi trắng ngần mềm mại ấy trèo lên. Bị chặn lại bởi cá nịt vú tôi bèn thúc cả hai tay vào trong, chiếc nịt vú căng lên như muốn đứt vì hai bàn tay tôi chen vào.

Vừa đặt tay vào bên trong tôi thấy hai tay mình như bơi trong bầu ngực ấy, không bàn tay nào của tôi có thể ôm trọn một bên ngực nào cả, nó to quá, tròn trịa quá, và mát rượi, hai cái ti không to không nhỏ như hai hạt lạc nằm trên đỉnh núi ấy. Tôi mân mề tôi sờ soạng thằng ku cứ cứng người lên theo những động tác của tay tôi. Bất chợt cháu tôi cựa mình ú ớ, tôi hốt hoảng giật vội bàn tay ra, hơi dầu gió từ bàn tay tôi theo gió xộc thẳng vào mũi tôi làm tôi tĩnh trí nhìn lại. Cháu tôi chỉ cựa một cái rồi lại nằm im, nhưng cái cựa của nó vô tình làm cái áo phông của nó khẽ bay lên trên 1 tí để lộ cái eo thon thả lấp ló giữa cái quần lửng vào cái áo phông.

Ánh mắt tham lam của tôi lại dán vào đấy rồi nhìn ra xung quanh, đôi tai tôi tập trung hết cỡ để nghe ngóng động tĩnh từ bốn phía căn nhà của ông. Vẫn không một tiếng người, tôi cúi xuống nhìn vào mặt cháu tôi 1 lần nữa để chắc chắn nó vẫn chưa tỉnh, rồi tôi đưa tay xoa nhẹ lên cái bụng phẳng lì trắng ngần, rồi cứ thế tay tôi run rẩy nhớp nháp mồ hôi trường dần xuống qua eo. Khẽ lách qua cái quần lửng tay tôi tiếp tục trườn xuống con đường mịn màng trắng trỏe đang dốc dần và thu hẹp lại ở phía cuối, tay tôi chạm vào những chiếc lông đầu tiên ngay phía trên quần lót, tôi thầm nhủ “nhiều lông quá, trên này đã có rồi” rồi nó tiếp tục như con rắn trườn sâu xuống, chiếc quần lót bằng vài sa tanh mềm mại và mát rượt(chắc hàng hiệu) khiến tôi cảm thấy rất dễ chịu.

Rồi bàn tay tôi nhẹ nhàng chui vào lớp quần lót ấy. Tôi cảm giác thấy cả một rừng rậm phía trong, tay tôi như lạc lối vào một khu rừng nguyên thủy, bàn tay khe khẽ vạch những bụi cây trong khu rừng nguyên thủy ấy để tìm đến cái khe nứt tự nhiên mà đầy ham muốn. Tôi trườn xuống hơi thở tôi càng ngày càng gấp, tim tôi đập càng ngày càng mạnh, rồi khi gần đi đến cái khe nứt tự nhiên ấy thì tôi chạm phải một cái gì đó như một cục bông mềm mềm(sau này mới biết là băng vệ sinh). Chưa kịp nghĩ ra là cái gì tôi đã nghe thấy tiếng xôn xao ngòai cổng. “ông về!” tôi thảng thốt giật vội tay lại chỉnh qua lại quần áo cho nó rồi lại ra vẻ đang day day hai tay vào trán nó.

Bác sĩ đến không có bộ đồng phục nào trên người cả vì ở làng tòan bác sĩ tốt nghiệp trung cấp làm ở trạm y tế của xã, có việc thì phải đến tận nhà mời mới được. Lấy ra cái băng đo huyết áp đã úa màu và cũ mèm, ông bác sĩ tầm tuổi trung niên ngồi đo 1 lúc rồi bảo huyết áp hơi yếu chỉ cần xoa bóp mạch và chân tay một lúc là dược. Nói rồi ông lấy dầu xoa vào hai tay bóp đều lên hai chân và tay đồng thời bảo tôi vẫn day vào thái dương nó rồi ông khẽ lay nó dậy. Sau hai lần gọi nó mở mắt mơ màng cất giọng yếu ớt “Cháu đang ở đâu thế? Cháu bị sao ah!” Ông bác sĩ cất giọng giải thích rằng do nó thức khuya học nhiều lại ăn uống thất thường nên bị tụt huyết áp và chóang ngất(thật ra là thêm vào thời kỳ nó đang bị nữa nên mất máu cơ thể cũng mệt mỏi sẵn nữa). chỉ cần uống cốc nước đường nghỉ ngơi một lúc là khỏe lại thôi. Rồi ông dặn nó nhớ ăn uống đúng bữa không được bỏ bữa và thức khuya ít thôi.