Tội lỗi

Sáng hôm sau tôi và mẹ tiễn bố đi. Như bao lần trước ông chỉ bảo sẽ không biết khi nào về vì công việc nhiều… Tôi biết ông chỉ nói vậy chứ chẳng có công việc nào ngoài cái gia đình thứ hai của ông.

Tôi và mẹ khoá cửa vào nhà, tôi cũng chuẩn bị chiều đi học.

Buổi trưa tôi tranh thủ ngủ một chút để chiều đi. Bất ngờ mẹ vào phòng tôi, mẹ mặc áo đêm qua… Thật khiêu ngợi…
– Mẹ có lỗi với con, với tất cả. Mẹ không xứng đáng làm mẹ của con…
– Mẹ đừng nói thế, tại con, tại con thú trong con không kiểm soát được…
– Hôm nay sẽ là lần cuối, một lần và mãi mãi… Mẹ sẽ không bao giờ cho phép con làm thế nữa. Thế là loạn luân. Trên đời này làm gì có người mẹ nào để con mình quan hệ chứ. Mẹ chết mất… Hu hu…
Mẹ lại khóc…

Tôi ghét khóc lắm rồi, mẹ bảo là lần cuối nên tôi lại ôm chặt lấy mẹ. Tôi chưa bao giờ hôn mẹ, cũng chưa hôn ai bao giờ, hôn vào má mẹ thì có. Tôi định hôn mẹ, miệng mẹ tôi chúm chím đẹp lắm. Nhưng mẹ đẩy tôi ra không cho hôn.

Có lẽ mẹ xác định là lần cuối nên chủ động hơn. Mẹ kéo khoá quần tôi xuống, nhìn chim tôi, lần đầu…

Mẹ tự cầm chim tôi cho vào bướm mẹ, bướm mẹ cũng rỉ nước… Con người mà, dù thế nào cũng không tránh khỏi quy luật nghiệt ngã… Nước nhờn mẹ tôi ra nhiều vô cùng, ướt cả đệm, chảy ra cả háng mẹ…

Mẹ chủ động nên tôi thoải mái hơn, vừa dập vừa bóp vú mẹ như vũ bão…

Mẹ rên khẽ… Lần đầu tôi thấy mẹ rên… Dù là rất khẽ… Còn tôi thì sướng không tả nổi, dập như muốn nát bướm mẹ… Mẹ xoa mông tôi kéo vào sâu hơn…
– Con sướng quá mẹ ơi… Tôi không kìm nén được cảm xúc của mình…

Tôi ra rồi mà vẫn muốn nữa. Mẹ hiểu nên không đẩy tôi ra khi quan hệ xong như những lần trước. Mẹ nằm im, mắt không nhắm, cư nhìn tôi chằm chắm như muốn nói điều gì.
– Mẹ là người cổ hủ, gia đình mẹ gia giáo, mẹ tự nhủ với lòng mình là nếu ai nhìn thấy cơ thể mẹ sẽ là chồng mẹ. Bố con ngày xưa tán mẹ, mẹ ban đầu không yêu nhưng vì đã ép mẹ quan hệ nên… Mẹ định không lấy bố nhưng ngày xưa không như bây giờ… Đành chịu… Mẹ kể…
– Vậy con cũng là chồng của mẹ rồi, con không chỉ nhìn thấy cơ thể mẹ, mà còn….
Mẹ bịt miệng tôi lại, không cho tôi nói tiếp. Chim tôi lúc này đã nhỏ lại, ướt sũng trong bướm mẹ…

Mẹ đẩy tôi ra, tinh trùng tôi chảy dài xuống háng mẹ… Mẹ chẳng buồn lau, mặc áo rồi thu đệm phòng tôi đi giặt….
– Con đi nghỉ rồi đi học đi, đây là lần cuối rồi, hạnh phúc rồi sẽ qua mau… Sau này con sẽ ân hận vì việc chúng ta làm… Trời có mắt con à…

Tôi im lặng rồi thu xếp hành lý ra đi…

Phần 4

Tôi ra đi lần này có cảm giác thanh thản hơn so với những lần trước, cũng không nuối tiếc điều gì, cũng mong đó là lần cuối… Lần cuối! Lần cuối cho những sai lầm lạc lối…

Tôi học rất giỏi. Vì thế lên lần này, tôi sẽ lấy lại những gì đã mất thời gian qua. Thời gian qua tôi lơ là quá, chểnh mảng quá… Tôi tự nhủ với lòng mình sẽ qua, mọi thứ sẽ qua như chưa từng xảy ra, mọi chuyện lại trở về đúng nghĩa của nó…

Có ai biết được rằng tâm hồn khi đã vẩn đục rồi, muốn gột rửa thật chẳng dễ dàng gì…

Tôi không về quê vào cuối tuần nữa. Cũng chẳng muốn về. Hình như bố tôi cũng không về, tôi đoán vậy…

Lý do tôi không muốn về là vì tôi sợ đối mặt với mẹ, sợ con thú trong tôi lại thức dậy…

Tôi chạy trốn, tôi trốn tránh một cách khổ sở… Cứ nghĩ đến cảnh mẹ tôi khóc khi tôi quan hệ với mẹ, cứ nghĩ đến hình ảnh của mẹ là tôi thấy xấu hổ vô cùng…

Tôi giật mình khi trong bài học có nói về hình ảnh người mẹ, tôi cảm thấy ân hận khi thằng bạn cùng phòng thường hay tự hào kể về mẹ nó…

Cũng 1 tháng qua rồi tôi chưa về nhà, mẹ gửi tiền lên cho tôi vào cuối tháng. Mẹ cũng chẳng gọi điện lên như ngày xưa, tuần một hai lần trước khi chuyện tày đình đó xảy ra…

Tôi cũng chẳng gọi điện về nhà….

Tôi lấy học tập làm niềm vui, quên đi mọi thứ, cũng chẳng yêu ai mặc dù có nhiều đứa con gái thích tôi.

Sang tháng thứ hai, tự nhiên tôi nhớ mẹ, tôi nhớ giọng nói của mẹ, không biết giờ mẹ sống thế nào. Nhà có mình mẹ nên tôi đôi khi cũng lo lắng… Tôi đạp xe ra bưu điện gọi về nhà cho mẹ. Hồi đó điện thoại di động không nhiều như bây giờ, tôi phải xểp hàng, ghi số điện thoại cho cô nhân viên, chờ cô nhân viên quay số rồi vào buồng điện thoại để nói chuỵên…

Nhà tôi không ai bắt máy… Mẹ đi đâu nhỉ? Tôi tự hỏi lòng mình. Hay là mẹ đi chợ. Không thể nào, vì giờ này mẹ tôi thường ở nhà, giờ đã là 7h tối rồi. Mẹ tôi không bao giờ ra ngoài vào giờ này trừ khi có chuyện gì đó… Vậy mẹ đi đâu mới được chứ? Tôi phân vân…

Lấy xe đạp định đi về nhà trọ nhưng lòng tôi bứt rứt khôn nguôi, tôi quay lại, lại nhờ cô nhân viên gọi cho nhà bác hàng xóm bên cạnh…
Bác ấy bảo mẹ tôi về quê ngoại hơn một tuần rồi…

Đầu tôi như muốn nổ tung ra vì suy nghĩ, vì những câu hỏi. Sao mẹ lại về quê ngoại nhỉ? Thường thì mẹ hay về quê vào dịp lễ tết, thường thì chỉ ở 3, 4 ngày là cùng.

Hay ông bà ngoại có chuyện gì. Không thể, nếu có thì mọi người đã cho tôi biết rồi.

Hôm nay đã là thứ sáu, tôi quyết định nghỉ ngày mai để về quê ngoại. Tôi cũng muốn về quê ngoại thăm ông bà, một phần vì muốn gặp mẹ…
Tôi bắt xe về quê ngoại ngay trong chiều hôm ấy. Quê ngoại tôi cũng gần, bằng một nửa quãng đường từ nhà tôi đến nơi tôi học, đi hơn một tiếng là tới nơi rồi…

Ông bà ngoại tôi ở với cậu út, các bác dì khác đều sống xung quanh gần đấy. Ông bà vui khi thấy tôi về, mọi người đều rất vui, chỉ có trừ một người, đó là mẹ tôi. Bà tròn xoe mắt khi thấy đi từ cổng đi vào.

– Mới ngày nào mà đã lớn thế này rồi. Học hành có tốt không? Có người yêu chưa? – Ông tôi hỏi…
Tôi chỉ gãi đầu cười cười…

Hơn một tháng không gặp, mẹ tôi như khác xưa, trẻ hơn, đẹp hơn, tinh thần có vẻ khá hơn…

Tôi chở mẹ đi chợ quê mua đồ về nấu ăn tối. Lâu rồi mới đi chợ quê.. Mẹ ngồi sau tôi bẽn lẽn, không chủ động ôm eo tôi tự nhiên như ngày xưa nữa. Bà ngồi xa một chút giữ khoảng cách với tôi…
Cũng chẳng ai nói gì…
Tôi cũng không muốn hỏi gì…

Ra chợ mọi người khen mẹ tôi trẻ, cũng có người khen tôi đẹp trai, cũng có người hỏi mẹ tôi sao không sinh thêm đứa nữa cho có anh có em…
Mẹ tôi chỉ cười bảo sinh mình tôi là mệt lắm rồi…
Trên đường đi về tôi bắt chuỵên với mẹ:

– Sao mẹ không sinh em cho con?
– Con biết rồi mà. Mẹ đã nói rồi mà… Bố con như thế mẹ con mình đã khổ lắm rồi, mẹ không muốn em con khổ thêm nữa nếu nó được sinh ra. Hơn nữa mẹ cũng không muốn sinh con với người mà mẹ đã hết tình cảm.
– Sao mẹ lại về quê?
– Mẹ nhớ ông bà, hơn nữa lâu rồi cũng không về thăm mọi người.

Tôi biết mẹ nói dối, mẹ về quê để tâm hồn thanh thản, để quên những gì đã xảy ra thì đúng hơn.

Buổi tối sau khi ăn xong cả nhà đi ngủ. Tôi được phân công ngủ cùng mẹ vì nhà chỉ có 3 cái giường. Ông bà ngoại một giường, cậu mợ một giường, còn lại một giường cho mẹ và tôi.

Mẹ tôi giãy nảy lên nói với ông bà rằng không muốn ngủ cùng tôi, muốn tôi ngủ với ông, còn mẹ tôi ngủ với bà.

– Thôi hai mẹ con đi ngủ đi, hai mẹ con ngủ chung có sao đâu. Gớm, năm ngoái tôi lên nhà anh chị hai mẹ con còn ôm nhau ngủ kìa. Bà tôi nói…
– Nhưng bây giờ cháu nó lớn rồi, đi học ĐH rồi, không như xưa bà ạ. Lâu rồi con cũng chưa ngủ cùng mẹ. Để cho hai ông cháu ngủ cùng nhau cho tình cảm. Mẹ tôi biện minh.

Ông bà tôi tuy già nhưng vẫn chung giường, hơi khác với những người khác, ông cũng chẳng xa bà được một bước nên cuối cùng mẹ đành ngủ cùng tôi trong buồng.