Tình yêu tuổi học trò

Thằng bạn nhìn lại, tia một ánh mắt dò xét:

– Mà này mày có phải là gay không vậy? Nhìn thì không giống sao chả bao giờ mày nói chuyện gái gú gì.

Thụi ngay 1 đấm vào lưng nó, ôi nỗi đau đớn này làm sao rửa được đây. Ngẩng cao đầu, sửa lại cái áo, vuốt tóc 1 cái, nhìn thẳng vào mặt thằng bạn quát:

– Nội trong vòng 1 tháng nữa nếu tao không có người yêu tao mời cả tổ KFC, ăn chán về.

– Suy nghĩ kĩ chưa đấy!

– Không phải khích tao, ý tao đã quyết, đừng cản tao, vô ích thôi.

– Nếu mày mà làm được thì cả cái tổ cung cấp kinh phí cho may tán đổ em nó, không thiếu 1 xu.

Khói nóng bay bớt, đầu sáng ra mới thấy đã quá muộn rồi, lời nói như kim tên, đã phóng ra rồi thì sao mà chạy theo rút lại cho kịp. Mình lỡ dại rồi, tán ai bây giờ.

Và ngay khi ấy trong đầu lóe lên 1 tia sáng về cô bé xinh như búp bê mà mình đã gặp buổi sáng hôm nào.

Làm sao để tìm được em trong cái trường này bây giờ, không lẽ đi từng lớp dò hỏi sao. Trong trí nhớ của tôi em hiện lên là 1 cô gái có đôi mắt hút hồn, đôi mắt chớp chớp nhìn tôi trong giây lát, khuôn mặt xinh như baby, dễ thương không thể tả nổi, em mặc chiếc áo khoác mỏng bên ngoài áo trắng đồng phục. Nói vậy thôi chứ tôi không thể nhớ rõ em như thế nào nữa, chỉ tình cờ gặp em khi em đến lớp tôi và nhờ tôi gọi hộ thằng bí thư lớp. Chỉ có điều lạ là dù tôi cằn nhằn khi nghe tiếng em gọi nhưng khi thấy tôi em vẫn mỉm cười và không 1 chút oán trách. Tôi không rõ em có như tôi miêu tả không nữa, vì lúc đó nửa tỉnh nửa mơ, chỉ có điều em để lại trong tôi 1 ấn tượng khá sâu sắc. Không biết diễn tả làm sao, có lẽ đó là những rung động nhất thời của 1 thằng con trai khi nhìn thấy gái đẹp. Và tôi quyết định rất nhanh chóng, tôi phải tìm bằng được em…

Phần 5

Tối thứ 7, đang ngồi vẩn vơ nửa học nửa không, những cơn gió lạnh đầu mùa rít từng cơn bên ngoài phòng. Khi người ta cảm thấy lạnh thì người ta rất muốn có 1 cảm giác che chở ấm áp. Có lẽ vì vậy mà người ta nói răng mùa đông là mùa của yêu thương. Khi mà người ta muốn 1 cái xiết tay, 1 cái ôm thật chặt để khỏa lấp đi nỗi cô đơn trống vắng trong lòng. Và tôi bắt đầu thấy nhớ về baby gọi em như thế cũng được, nghe dễ thương. Không biết lúc này em đang làm gì nhỉ, chỉ mong đầu tuần đến thật nhanh để tôi có thể đi tìm em, cho dù em là ai đi nữa, hi vọng rằng tôi sẽ nhận ra được em.

Đang mải thả hồn lên mây thì chợt nhận ra có tin nhắn, đó là tin nhắn của kẹo mút:

– Anh ngốc ơi, bật TV coi chương trình hoa hậu trái đất kìa.

– A, sao em không nhắn sớm hớn, chương trình gì chứ hoa hậu thì làm sao làm sao mà bỏ qua được?( Nhắn thế chắc nỏ chửi mình là háo sắc cho coi. )

– Ơ, anh thích xem hoa hậu đến thế cơ à?

– Em hỏi thừa thế, con trai mà không thích thì hỏi có bình thường không.

– Vậy thì chưa đến phần thi áo tắm đâu, em biết bọn con trai các anh chúa thích cái phần này!

– Anh bật TV rồi, vừa may, hehe…

– Thế tối nay anh không học à?

– Thứ 7 mà, với lại anh ưu tiên hoa hậu trước, học sau …

– Ôi trời, đúng là cái đồ…

– Cái đồ gì ?

– Thôi, không thèm nói chuyện với anh nữa.

Được như 30p sau thì lại thấy tin nhắn:

– Hu Hu, anh ngốc ơi, mẹ em không cho xem nữa, lại đến phần top 5 nữa chứ?

– Trời, sao còn chút xíu nữa mà không cho xem?

– Mẹ em bắt em lên học, mai còn phải dậy sớm đi học thêm nữa.

– Không xin mẹ được à?

– Em chịu đấy, mẹ em nghiêm lắm, thôi anh coi bù phần em, hôm sau kể lại cho em.

– Uh, hì hì, thôi chịu khó lên học đi nhá.

– À mà quên mất, anh không mua kẹo mút cho em à? Định thất hứa đấy à?

– Anh quên mất, thứ 2 đi học anh đưa qua cho.

– Uh, anh nhớ đấy.

Mình thấy kẹo mút đâu có đang ghét như thằng K nói đâu nhỉ, chắc tùy người thôi, he he.

Thứ 2, sau tiết chào cờ, vào căn tin mua kẹo cho nhỏ, chạy qua hành lang khối 10, lớp 10Cx đây rồi.

Thấy 1 con bé đang đứng trước cửa lớp mình hỏi ngay:

– Em ơi, vào gọi dùm anh H ra anh gặp chút.

– Uh, anh chờ tí xíu.

30s sau thấy kẹo mút mò ra. Sao nó mặc kín mít vậy trời, kín từ chân đến đầu, con nhỏ đi giày búp bê, mặc 1 chiếc áo khoác bằng len, màu kẻ cảo nhìn khá ngộ, tất tay hình mấy con thú nhỏ trang trí, lại còn khăn quàng nữa chứ, nói chuyện mà chỉ thấy nó hé miệng được 1 chút.

– Anh tới lâu chưa?

– Em lạnh lắm à, sao mặc như con gấu trúc thế! – Nhìn mặt nó thấy hơi ngượng đỏ khi nghe tôi nói câu này.

– Đâu có, tại em đang bị bệnh về phổi nên phải mặc ấm … 1 chút … anh mặc thế không lạnh à.

Ôi, có người quan tâm mình cơ đấy, thích thế, rồi chợt nhớ ra mục đích của việc đến đây.

– Kẹo mút cho em nè.

Nhìn thấy kẹo mút con nhỏ nhảy cẫng lên, hai mắt long lanh.

– Cảm ơn anh nhiều nhá, hi hi.!

– Sao mà phải cảm ơn, anh còn phải cảm ơn em nữa ấy chứ.

Nói đến đây thì trống vào tiết 2 vang lên, kẹo mút chào mình rồi chạy vào lớp, không quên ngoái lại nhìn mình 1 cái nữa. Định rảo bước về lớp thì nghĩ ra, sao 1 đi 1 vòng coi có thấy bé baby, biết đâu lại gặp được thì sao, đi 1 lượt, rồi 2 lượt, nhìn len lén qua cửa sổ các lớp, sao mà thấy xấu hổ thế nhỉ, bọn nó nhìn mình như người ngoài hành tinh. Vô vọng, đành bỏ về lớp, chậm mất 5p, chả sao, khéo mồm xin cô giáo dạy văn rồi chạy về chỗ ngồi.

Cuối buổi lại nhận được tin nhắn của kẹo mút:

– Anh ngốc ơi, em tiếc lắm?

– Tiếc cái gì hả em?

– Kẹo anh cho em đấy, em muốn ăn nhưng tiếc lắm, kẹo anh mua cho em mà.

Đọc tin nhắn mà tôi phì cười

– Tiếc gì, cứ ăn đi, ăn rồi anh mua nữa cho.

– Anh hứa rồi đó nhá!

– Uh…

Phần 6

Đó là 1 buổi chiều mùa đông, ngôi trường đã trở thành 1 mái nhà, 1 kỉ niệm không thể nào quên. Mặc dù nhớ về nó là nhớ về những ngày tháng sởn cả gai óc, suốt ngày chỉ biết úp mắt vào sách vở, những nỗi lo và áp lực từ thầy cô và bạn bè. Nhưng phải thừa nhận rất trường tôi rất đẹp. Những hàng cây chạy dọc lối đi tỏa bóng xuống ngợp cả tầm mắt, nếu bạn đứng từ cổng nhìn vào có thể nói đó là 1 con đường lãng mạn như phim hàn. Trường rộng đến nỗi có nhiều nơi học 3 năm mà tôi chưa từng mò đến, chỉ kịp nhìn lướt qua.

Tôi thường ở lại trường sau những ca học thêm chiều, đôi khi cùng lũ bạn chạy ra sân bóng làm vài trận, đó có lẽ là đam mê duy nhất vào thời điểm bấy giờ, nơi anh em được hò hét, được chạy, được sống thật với nhau nhất, bỏ qua những ganh đua trong học tập, tất cả chạy hùng hục như lũ trâu điên mặc trời mưa nắng.

Mùa đông đến, đôi lúc ở lại trường chỉ để nói chuyện với lũ bạn, đá kiện trước sân trường, 12 rồi đấy, những gì qua đi hôm nay có thể sẽ là cuối cùng của thời học sinh, từ buổi khai giảng cuối cùng, những lần đạp xe rong ruổi khắp thành phố đến thăm thầy cô trong ngày 20/11, những đêm diễn văn nghệ hay cả những trận bóng đá, tất cả đều sẽ là những kỉ niệm cuối bên nhau.Vì vậy tôi hiểu rằng phải biết trân trọng tình những khoảng thời gian quý giá này, để sau này quay đầu nhìn lại và không… hối tiếc

Những ngày chán về nhà thì cứ đi dạo ở sân trường, quanh những tán cây lộc vừng hay bằng lăng, ngồi xuống hàng ghế đá trải rộng khắp nơi. Hôm nay có lẽ là 1 buổi nhiều như bao ngày khác cho đến khi tôi nghe thấy tiếng khóc, của 1 đứa con gái nào đó sau hàng cây kia.

Chợt nghĩ, lại thất tình hay ăn ngỗng chớ gì, con này điên rồi, khóc thì về nhà mà khóc chớ ngồi bù lu bù loa cho cả trường biết à, lúc này là sau ca học, trường cũng vắng người dần, còn 1 vài ánh đèn trên dãy hành lang khối 12, chắc bọn nó ở lại trang trí lớp chuẩn bị cho Noel, lại sắp noel nữa rồi, có lẽ lại 1 mùa noel cô đơn, định quay lưng đi, tránh dây phải cái loại này thì mệt, nghe tiếng nấc to hơn, ơ nghe sao cái giọng này quen quen, chạy lại ngó tí xem đứa nào. Lại gần hơn những tiếng nấc, tôi cảm nhận được một hình dáng hỏ bé quen thuộc: là kẹo mút..