Tình yêu lặng thầm

Tôi là một sinh viên hiện đang sống trong Sài Gòn, kể ra thì cuộc đời sinh viên của tôi cũng sẽ trôi qua đều đều như bao người khác, cũng buồn vui nhàm chán lắm nếu không phải từ đầu năm 2 đã có một thay đổi làm cuộc sống của tôi trở nên vui và hạnh phúc hơn bao giờ hết.

Nhà tôi ở Đà Nẵng, hồi mới đậu đại học vào trong này học, tôi cũng giống như mấy thằng bạn thích tụ tập ở chung cho có bạn có bè cho vui, mấy đứa bạn hồi học cấp ba cũng vô đây học nên cả đám mấy thằng con trai thuê phòng ở chung,. Ban đầu thì cũng thích thú lắm, ăn nhậu, chơi game, cafe cà pháo suốt…nhưng riết rồi tôi thấy sống thế này không hợp với tính tôi, tính tôi trầm và ít hay để lộ cảm xúc hay cởi mở nên sống đông đảo thế này làm tôi thấy bức bối. Nhà tôi cũng thuộc loại giàu có ở Đà Nẵng nên ngay từ hồi mới nhập học ba má đã muốn thuê cho tôi một căn nhà ở riêng để học hành cho tốt, nên lúc nói sẽ chuyển ra ở nhà riêng ba má tôi đồng ý cái rụp luôn.

Tôi thuê một căn nhà nhỏ ở trong một ngõ ở quận 3, ở một mình thì cũng rộng nhưng thế cho thoải mái, 4 triệu một tháng đối với nhà tôi có là cái gì nên cũng chẳng đắn đo, thực ra tôi làm biếng đi tìm nhà nên gặp là ở luôn chứ ở vầy cũng phí thật. Nhà có một lầu, 2 phòng ngủ đều ở trên lầu, bên dưới chỉ ngăn làm 2 phía trước là chỗ tiếp khách, phía sau là bếp ăn và nhà tắm. Tôi chỉ ở một phòng, còn dư một phòng bỏ trống lắm khi buổi tối ở một mình cũng thấy ghê ghê, nhưng kệ, ở một mình tự do tự tại cho sướng, chả muốn gọi thêm. Tôi dọn ra ở một mình lúc đó là cuối năm nhất rồi.

Nói chung cuộc sống sinh viên ở Việt nam ai cũng biết rồi, nhàn rỗi nhiều hơn là học, tôi ở nhà suốt, chỉ biết chơi game lướt web là chính, bạn bè cũng ít liên lạc đi chơi dần, có đứa nào gọi cũng trốn, không muốn đi chơi. Tôi nhát gái, hay nói thẳng ra là khi cưa gái nó ngượng ngượng sao ấy, thỉnh thoảng xem phim cũng ghiền lắm, ra ngoài chơi cho đỡ bức xúc, nhưng rồi lại thôi, vì tôi bắt đầu ghiền game nặng.

Một buổi chiều cuối năm hồi đầu năm 2, tôi đang ngồi cày game như mọi ngày thì nhận được cuộc gọi của má, má hỏi thăm này nọ như mọi khi, tôi trả lời qua loa cho rồi, nhưng lần này khác, má nói là qua tết chị My con cô bốn về Việt nam, sẽ vào Sài Gòn làm luôn, má tôi có nói là thằng Hùng cũng đang học trong đó nên nếu có vào trỏng thì hai chị em ở chung luôn thì tốt quá. Chị My là con gái của cô bốn tôi, đi du học nghành cử nhân luật bên Úc từ hồi tốt nghiệp 12, lúc đó tôi mới học lớp 9, nhà cô bốn cũng ở Đà nẵng, ai chà, nói về nhà bã thì cũng lắm tiền nhiều của, có khi còn hơn nhà tôi, vì chồng bã, dượng tôi làm bên sở quy hoạch bất động sản của thành phố.

Má nhắc tới chị My làm tôi nhớ, lúc chị đi qua Úc mới 18 thôi, chị My đẹp và tính dễ thương lắm, cái năm mà chị đi du học tôi nhớ chị đã là một cô gái cao đẹp và so với tôi lúc ấy mới lớp 9 vẫn còn lắt chắt, không để ý nhiều. Kể ra cũng đã 5 năm rồi tôi chưa gặp chị, hôi mấy năm đầu khi qua bển học chị cũng hay về thăm chơi, nhưng sau riết rồi không về, không biết là vì bận học hay làm biếng không về nữa, mà mỗi lần chị về chỉ ít ngày tôi cũng không gặp chị. Mải nghĩ về chị, bỏ quên là đang train, bị quái đánh chết lúc nào không hay.

Tết đó tôi về chơi cô bốn dượng bốn có nói là chị My vừa tốt nghiệp, sau tết sẽ về làm ở Việt Nam luôn, chị My nói là sẽ vào làm ở Sài Gòn chứ ở Đà Nẵng buồn mà cũng ít nơi để chọn lựa hơn, nên có khi hai chị em ở chung cho có bà con họ hàng, ở trỏng nhà tôi đâu có ai. Nghe cô dượng nói thế chứ tôi cũng chưa nói chuyện với chị nữa. Kể ra tự dưng có một người ở chung nữa thì mất tự do lắm, nhất là lúc này tôi đang cày game nữa, bị bả mét ba má thì rối lắm. Nghĩ vậy nhưng tôi cũng mến chị My lắm, hồi đó qua nhà chơi suốt, nên giờ biết là gặp lại chị tôi cũng háo hức, đồng ý đại.

Sau tết vào học lại được chừng một tháng, một hôm đang ở trong lớp thì có điện thoại, số lạ, cúi xuống bàn nghe máy thì một giọng con gái bên kia vang lên:

– Hùng phải không em ?

– Dạ, Hùng đây, cho hỏi ai đấy ạ ! – Tôi đáp lại.

– Chị My đây, quên chị rồi hả.

– Dạ chị My, không, tại lâu quá, hì – Tôi trả lời, len lén đi ra khỏi lớp.

– Em thế nào rồi, đang ở quận 3 phải không, chị cũng đang tính vào Sài Gòn nè, chị mới về hôm qua thôi, chắc ở ngoài này chơi ít bữa rồi vào đó xin việc luôn. Vào ở chỗ em luôn á, hôm trước ba má chị nói chưa – Bà chị của tôi thao thao. Ai chà, cái bà này, đi học mấy năm giờ lại không nói giọng Đà Nẵng nữa, nghe giọng ngọt như con gái miền tây.

– Dạ, bữa tết cô dượng nói em rồi, có chị ở cùng thì vui rồi, em ở một mình cũng buồn mà, khi nào chị vô gọi em nha. – Tôi trả lời.

Hai chị em trò chuyện một lát nữa thì cúp máy, chị nói có khi tuần sau chị bay vào luôn, có người bạn gái trong công ty Luật ở Sài Gòn giới thiệu cho chị một chỗ rồi.

Những ngày sau đó tôi ở nhà dọn dẹp nhà cữa thật sạch sẽ, những đồ đạc riêng tư trước đây quăng lung tung giờ thu gom về phòng mình hết, tự nhiên thấy chật đôi chút, nhưng nhà cửa thì gọn gàng hẳn. Tôi dành ra cả một ngày để quét dọn, thuê thợ về sơn sửa lại đâu vào đó cả căn phòng bỏ trống kia cho bà chị của mình. Hôm thức thứ 4 tuần sau đó chị My bay vào Sài Gòn, tôi bảo là sẽ chạy ra đón chị nhưng chị bảo nhiều hành lý nên để chị đi taxi luôn.

Ở nhà ngồi bật tivi dưới nhà dưới vừa xem vừa chờ chị về, cái tivi ở trên phòng được tôi bê xuống nhà dưới luôn, giờ có người ở chung để xem tivi chung cho vui.

Nghe tiếng còi otô trước cổng, rồi tiếng đóng cửa xe sầm sập, tôi đi ra, thấy một cô gái đang với bấm chuông, vừa cúi ngó ngó vào nhà, mặt mang kiếng râm, tôi mở cửa ra, trước mặt tôi là một cô gái trẻ với mái tóc đen bới cao, lưa thưa những lọn tóc xuống cổ và má trông rất dễ thương, cô mặc một chiếc quần kaki đen, áo thun ngắn tay, cô vừa mỉm cười vừa đưa tay tháo kiếng mát xuống, nhìn tôi hỏi :

Hùng phải không.

Ôi trời, chị My của tôi đây rồi.

Em đây nà – Tôi tít mắt cười.

Bây giờ thành thanh niên rồi ha, cao hơn cả chị luôn rồi – Chị liếc mắt tinh nghịch nhìn tôi nói. Quả thực chị My không khác xưa nhiều chỉ là bây giờ chị trông phụ nữ hơn chứ không có vẻ con nít như ngày xưa, tôi thấy mình cao hơn chị chỉ một chút, dù tôi thấy chị mang guốc nhưng chắc cũng phải cao hơn 1m7, ngày đó chị cũng cao lắm rồi, dáng người thon đẹp như tôi tưởng tượng, chẳng khác lúc trước.

Em xách đồ vào nhà dùm chị – Chị nói.

Ông tài xế mở cốp xe đặt 2 cái vali to tướng xuống đất, chị đi lại đưa tiền. Tôi nhanh nhẹn vác luôn một cái vali chạy vào để trong nhà, khi chạy ra thấy chiếc taxi chạy đi, chị đang khệ nệ lộp cộp kéo cái vali còn lại vào cỗng, tôi chạy lại tính kéo dùm chị, vô tình nắm phải tay chị, một cảm giác như điện giật rần cả người, tay chị mát rượi, cảm giác mềm vô cùng, tôi nhìn nó trắng muốt từ bàn tay đến tận cánh tay lến đến cái cổ trắng ngần, khuôn mặt nhìn tôi cười, chị nói : “Uh, xách dùm chị.”

Tôi một tay nắm cán vali, tay kia lúi húi đóng cái cỗng lại. Nhìn chị vừa đi vào nhà vừa ngó ngó xung quanh như muốn tham quan, chị quay lại hỏi : “ Em ở có một mình mà nhà cũng rộng ghê ha”. Tôi cười dạ một cái rồi đi sau chị vào nhà, mùi nước hoa thơm nhẹ thoang thoảng phía sau làm tôi nức lòng, không biết là cảm giác gì nữa, chỉ muốn ngửi, tôi chăm chú nhìn vào cái gáy trắng ngần lưa thưa vài cộng tóc của chị, ôi trông chị đẹp quá, tôi nghĩ thầm.

Vào đến nhà chị ngã lưng phịch xuống ghế salon, ngoài cổ nhìn quanh phòng khách rồi rồi cười nói với tôi “ em ở một mình mà nhà cửa gọn gàng sạch sẽ dữ ha, con trai vậy là nhất rồi ” , tôi cười lại hì hì, chị đâu biết trước đây nó bừa bộn ra sao. Chị đứng dậy đi xuống dưới bếp, vừa đi vừa mỉm cười nhìn ngó mọi thức với vẻ thích thú, tôi theo sau cũng nhìn chị mà buồn cười, chị quay lại hỏi tôi “ em có hay nấu ăn không vậy”, “ cũng thỉnh thoảng ah, khi àh, khi nào chán cơm tiệm lắm hay them món gì em mới mua về nấu” , “ uh, chị cũng thích nấu ăn, vậy chắc từ nay để chị nấu ăn cho” chị cười trông dễ thương quá đi mất, khuôn mặt trắng hồng không có lấy một dấu sẹo mụn, tôi nghĩ thầm đúng là tiểu thư.