Tình đầu thường đẹp, nhưng...

Phần 1

Đó là một buổi chiều đông vội vã, chen xe loanh quanh trên những con phố đông đúc của Hà Nội 5 năm về trước, sau một ngày học hành dài đằng đẵng toàn môn khó nhai như vắt kiệt đi sức sống trong cơ thể, nó mệt nhoài tấp xe lên lề đường thằng một quán cafe, Dắt xe vào gửi, kiếm đại một chỗ ngồi, gọi một ly cafe đen rồi châm thuốc hút, ngó ra ngoài đường cảm giác thời gian mình như có thừa mà sức chịu đựng thì thiếu.

Người ta khỏe, người ta chen lấn ngoài kia, người ta bon bon về nhà, người ta có ai đó chờ mong, tôi yếu, tôi ngồi đây ganh tỵ với người ta ở đó, tôi về nhà làm gì sớm, tôi về nhà sớm làm gì khi chẳng có ai thân thuộc đang chờ đợi như ngày xưa hay chỉ là loanh quanh giữa 4 bức tường bí bách, gò bó và cô đơn, một mùa đông đã qua, sao tôi không thể quên, sao không ai có thể khỏa lấp khoảng trống, sao không ai có thể thực hiện lời hứa dù đã hứa rất nhiều, sao không ai có thể… ừ không ai có thể, từ… ngày em đi…

Đó cũng là lúc câu chuyện bắt đầu nhưng hãy tìm hiểu nguyên do từ quá khứ…

Tôi sinh ra trong một gia đình cũng có thể nói là khá giả ở một miền quê ngay sát Hà Nội.

Chính xác là ở đâu thì tôi sẽ không nói đâu, bí mật đấy.

Nhà chỉ có mình tôi là con một thôi nên bao nhiêu yêu thương bố mẹ gửi gắm hết cho tôi cả.

Từ bé đến lớn mọi công việc tôi không phải làm, nói đúng hơn là mẹ bắt tôi là chỉ là ăn và học.

Ngày ba bữa tối uống thêm sữa… tôi ghét chúng. Cái gì nhiều quá thì chả làm cho chúng ta chán, chưa kể tôi còn lười ăn (hị hị giờ nó vẫn vậy) Thế nên từ lúc bé tí tôi đã biết làm mấy trò ma lanh lợi dụng lúc mẹ không chú ý phi tang đồ ăn.

Đổ vào thùng rác, ném ra ngoài vườn, cho mấy đứa khác trên lớp… Nhưng không có mấy thành công… lần duy nhất như ý nó thế này nè, hôm đó hai mẹ con ăn sáng.

Mẹ vào bếp lấy cốc sữa cho tôi.

Đĩa của tôi có 2 quả trứng ốp la, tôi hào phóng chia cho con cún Kiki một quả.

Mẹ đi ra tôi ngấu nghiến ăn quả còn lại, mẹ thấy kỳ nên hỏi quả kia đâu, tôi bảo ăn rồi.

Mẹ nhìn tôi không tin tưởng lắm nhưng cũng không nói gì bởi con cún nó đã được tôi mời ra sân rồi.

Có cái mánh thấy hay hay nên tôi dùng riết, nghĩ lại ngày ấy cũng ngu, thỉnh thoảng dùng thôi có phải không lộ không, trời bất dung gian vài ngày sau thì bể máng.

Mẹ cũng đi vào lấy sữa cho tôi như mọi khi, tôi vẫy vội con cún vào, nó còn nhỏ nhưng tôi đã dạy nó biết giúp đỡ người khác, mẹ bảo tuổi nhỏ làm việc nhỏ mà nó cũng học khá nhanh, nó phóng vào xơi hộ tôi cái xúc xích.

Nhưng không, tôi còn đang đưa miếng xúc xích vào mồm nó thì mẹ tôi bước ra, tôi sợ lắm.

Y như rằng, tôi bị mẹ mắng cho một trận, bà cũng đét vào mông tôi hai ba phát, đau lắm.

Mẹ nói tôi là đồ hư hỏng, trong khi tôi ở đây phung phí thức ăn thì ngoài khi nhiều người còn rất đói khổ.

Tôi lúc đấy mới tí tuổi ranh (lớp 2) thì hiểu sao được lời bà nói.

Tôi chỉ thấy rằng bà đánh tôi là bà không thương tôi nữa rồi, tôi chui vào phòng khóc hu hu, cố gắng gào to để mẹ tôi biết là tôi đang khóc đấy.

Bà không dỗ, bà thay quần áo rồi đi làm.

Thay vào đó, dì vú vào dỗ tôi đi học, tôi vùng vằng, tôi ứ đi.

Tôi sẽ tuyệt thực (thật ra là lúc tôi xem phim thấy thằng cái gì mà Choi – song – jong nó xin cưới vợ không được nó nhịn ăn, bố mẹ nó sợ quá phải cho, người ta gọi đấy là tuyệt thực đòi quyền lợi) tôi còn bé nhưng tôi cũng biết làm đấy nhé.

Trưa mẹ về mẹ lên mẹ gọi tôi xuống ăn cơm, tôi không tôi chui vào trong tủ quần áo ngủ.

Đến chiều thì mẹ không thèm lên gọi nữa, mẹ với dì vú nấu ăn dưới bên.

Tôi mon men ra cầu thang ngó xuống.

Kệ, tôi đi vệ sinh xong lại chui vào tủ tiếp.

Mẹ xấu tính, mẹ ướp ngũ vị hương vào thịt xong rán lên, thơm nức mũi.

Chậc, tôi là tôi cứng rắn, tôi kệ.

Đến tối thì đói lắm rồi, cồn cào ruột gan lên, mẹ tôi ăn xong ra phòng khách ngồi xem TV. Tôi ra cầu thang, bật điện cầu thang lên cho sáng rồi ngồi đấy, tôi cho mẹ tôi một cơ hội đấy, mẹ bây giờ mà ra dỗ con thì may ra con xuống ăn cho, nhá nhá.

Mẹ tôi vẫn tỉnh bơ, ngồi một lúc thì chán.

Tôi lếch thếch đi vào phòng kiếm cái gì đó chơi cho đỡ đói vậy.

Mở ngăn tủ lấy sấp ảnh siêu nhân ra thì thấy cái kẹo dừa.

Há Há, cái kẹo này thằng bạn cho đây mà, chén ngay chắc mẹ không biết đâu, hị hị.

Tôi bóc vội cho vào mồm, chẹp bình thường tôi chả thích đâu nhưng bây giờ ăn ngon lạ.

Tôi ngậm thôi không dám nhai, chui vào tủ tử thủ tiếp.

Các bạn có thể nói là không tin, bé mà đòi như thế này, tôi cũng chịu không biết nói sao nữa, cứng đầu từ bé mờ.

Đêm, đói hoa mắt tôi tỉnh dậy, có cái kẹo dừa con con no được mấy tí.

Mà lạ nhá, mẹ đang ôm tôi vào lòng ngủ.

Đến giờ làm nũng rồi đây, tôi ngồi dậy khóc nức nở.

Mẹ tỉnh, mẹ dỗ dành, vỗ về, tôi càng có lý do thể hiện.

Mẹ hứa hẹn nọ kia, một lúc sau tôi mới nín, tôi kêu đói.

Mẹ xuống lấy đồ ăn cho, mẹ mắng yêu tôi cứng đầu, tôi không nói gì nữa chúi đầu vào tô cơm, đạt được mục đích rồi đã, Hé hé.

Sáng hôm sau mẹ chỉ bắt tôi ăn một quả trứng ốp la, tôi bỗng nhận ra mình đẹp trai vl!

Lớn lên mẹ vẫn bắt tôi ăn cái nọ uống cái kia, tôi chả thể làm như quá khứ hào hùng nữa, mẹ cũng không đánh tôi nữa mà bà cằn nhằn cả buổi, Thôi thà ăn cho xong chuyện.

Có thể ở nhà tôi là một ông trùm con nhưng khi ở trên lớp tôi lại là một thằng con trai khá nhút nhát.

Suốt hồi học cấp 1 tôi không dám chơi thân với lũ con gái trừ 1 người.

Lúc đó tôi học cùng lớp với một lũ yêu tinh, đụng vào bọn nó là tay sứt sẹo, tai đỏ ửng.

Nhìn lũ bạn của tôi bị dính cửu âm bạch cốt trảo mà hãi hùng.

Eo ơi, ghê lắm không chơi đâu.

Tôi lại được trời phú cho cái nhìn sáng sủa, học hành cũng ổn (12 năm học sinh giỏi đó, ehehe!) Lại ra dáng công tử bột nên từ thời thủng đít này đã có nhiều em biết lo lắng cho tương lai lao vào cưa cẩm bắt chuyện làm quen.

Nhưng như đã nói, tôi sợ bọn nó lắm mà, thế nên mấy đứa mon men đến gợi chuyện tôi chỉ ừm hử cho qua rồi chạy thẳng, ghê bỏ mẹ.

Còn về cô gái duy nhất tôi thân chút chút đó là vào năm lớp 4, cô ấy chuyển vào lớp tôi, ngồi cạnh tôi luôn, tên là Thảo.

Thảo hiền 1 cách kinh dị so với định nghĩa của tôi về lũ con gái, có nghĩa là cô ấy không bao giờ cấu véo tôi, cũng không hay khóc nhè, luôn rủ tôi đi ăn kẹo vào giờ ra chơi, tôi cũng khoái khoái nên cho nhìn bài kiểm tra hoài à, mỗi tội lên lớp 5 cô ấy lại chuyển đi.

Hồi nhỏ mau quên lại ham chơi nên tôi không có thời gian mà buồn với nhớ chi nhiều cả.

Đến bây giờ cũng chỉ mang máng.

Lên cấp 2, to đầu hơn một tí, lớn mạnh thêm một tỵ thì nhờ trời, tôi chui nhầm vào cái lớp toàn cá sấu với cá bơn.

Oiimeooiiii!!! Đứa thì béo, đứa thì thì răng hô, đứa suy dinh dưỡng, đứa đen thùi lùi (con gái tôi sợ nhất đứa nào đen một cách kinh dị, cảm giác đặt môi hôn, thốn lắm.) Lại có đứa đeo hai cái đít chai dày cộp ngay từ lớp 6 làm tôi phải tự hỏi nó bị cận bẩm sinh à, mới đầu trung học mà. (Chặt chém quả, hix. Quả thật sự thật hay mất lòng, hồi đấy đúng là tớ đã nghĩ các cậu như vậy, Tớ là tớ thề tớ là một bí mật, tớ mà lộ nhân dạng chắc các cậu ý đốt nhà tớ mất.) Nói chung là vào cái lớp xấu toàn tập nên không thể yêu nổi ai, nghe có vẻ hư cấu nhờ.

Mẹ tôi, chưa nói nhỉ, là giáo viên dạy Văn ở trường tôi theo học, kèm cặp tôi gắt gao, cũng vì tương lai con em chúng ta cả.

Nhưng nhìn nhé, sáng mẹ đưa đi, trưa đón về, chiều mẹ lại đưa đi, học xong mẹ lại đón về… Cuộc sống cấp 2 của tôi chỉ toàn học, và học, và học… không 1 chút tự do bay nhảy… ai bảo con giáo viên mà là hay, chưa kể bết bát chút là ăn chửi như chơi, mẹ tôi việc học làm gắt gao lắm không như việc ăn đâu: V. Không có thời gian chơi bời la cà, không có thời gian hẹn hò tụ tập quán xá nên tôi chả có lấy 1 đứa bạn thân, lên trường như cái bóng.