Tình đầu

Chắc chắn một điều là của Hưng sau này hoàn toàn không phải là mối tình đầu của nó vì khi tình cờ gặp lại chị Huyền – con bác Thông ở Sài Gòn, chị chú bác ruột – thì toàn bộ câu chuyện cũ sáu năm về trước mới chậm rãi lần lượt tái hiện lại trong đầu nó chẳng khác gì một cuốn phim chiếu chậm. Thời gian trôi vùn vụt quá nhanh, lại thêm quá nhiều chuyện liên tiếp xảy ra trong cuộc đời cho nên ai mà nhớ cho nổi một kỷ niệm dù là hoa thơm cỏ lạ đến mấy đi chăng nữa nhưng chỉ xảy ra vỏn vẹn trong vòng một đêm về sáng. Dạo ấy, Hưng chỉ là một thằng bé mới có 11 tuổi chuẩn bị vào học lớp 6, ăn chưa no lo chưa tới ; không hiểu có phải do dậy thì quá sớm hay không nó cũng chẳng hề biết mà vô tình nó lại được cái diễm phúc lớn lao là làm chủ một bông hoa tuyệt đẹp ngào ngạt hương thơm, một tấm thân đồng trinh kiều diễm đầy nữ tính.

Thực tình mà nói mãi cho đến bây giờ, nó vẫn chưa biết thế nào là tình yêu chứ đừng nói chi là hồi đó, nó mới vừa học xong lớp năm thì sao định nghĩa được vấn đề mà mọi người lớn hay quan tâm đến nó, hay buồn hay vui vì nó ; cũng có khi ghét nhau, thù nhau hoặc tàn sát lẫn nhau vì nó. Lần này, chị Huyền từ thành phố xuống Bà Rịa cùng với chồng và đứa con gái 5 tuổi đến nhà Hưng gửi thiệp mời bố mẹ Hưng dự đám cưới thằng em chị vào tháng tới và vừa nhìn thấy chị, nó bỗng nhớ lại mồn một câu chuyện của dĩ vãng giữa chị và nó. Lập tức, nó chuồn nhanh ra khỏi nhà đến quán café gần đó, gọi một ly café đá cùng mấy điếu thuốc Jet mà nghiền ngẫm quá khứ với xúc cảm dạt dào lẫn lộn bồi hồi, xao xuyến.

Tất cả những gì đã xảy ra sáu năm trước nay tái hiện lại trong ký ức nó rõ ràng như là đang diễn biến trước mắt khiến nó không khỏi bàng hoàng, ngẩn ngơ pha một chút sung sướng, nuối tiếc. Sau khi học xong lớp 5, bố Hưng sắp xếp hành lý dẫn nó lên Sài Gòn đến nhà bác Thông chơi hai ngày rồi bố quay về Bà Rịa, để nó ở lại nhà bác khi nào gần vào năm học mới thì sẽ lên đón nó về ; sở dĩ như vậy vì gia đình muốn nó được chị Huyền – con cả bác Thông – dạy kèm môn Pháp văn trước khi nó vào học lớp 6. Mới có ngày đầu tiên thôi, nếu không có chị Huyền thì chắc Hưng đã xin bố dẫn nó trở về Bà Rịa rồi vì năm đứa em của chị trạc tuổi từ 10-18 không những không thân thiện trái lại, chúng rất kiêu căng, hống hách, coi thường thằng em chú bác quê mùa, khờ khạo trăm thứ trăm điều. Chúng ít khi ra ngoài chơi, suốt ngày cứ quanh quẩn trong nhà, bày hết trò này đến cuộc khác để hành hạ Hưng, bắt nó phải chơi ; nếu không chơi thì không yên với chúng mà chơi thế nào nó cũng bị chúng vào hùa với nhau cho bắt đừ.

Có một lần chơi năm mười, suốt hai tiếng đồng hồ, nó liên tục nhắm mắt đọc năm mười rồi sau đó là đi kiếm tụi kia hết bàn này đến ván khác vì bọn em chị Huyền xúm lại chơi kiểu hội đồng ăn gian ; may cho Hưng là lúc ấy, chị Huyền đi chợ về và chị liền bắt năm đứa em của chị quỳ gối suốt một tiếng đồng hồ do cái tội ăn hiếp Hưng. Chị khuyên nó không được chơi với mấy đứa em của chị nữa, đồng thời đe bọn kia không được ép buộc Hưng phải chơi với chúng. Hưng nhớ rất rõ là ngay buổi tối đầu tiên thôi, vợ chồng bác Thông phải vất vả khổ sở vì chuyện sắp xếp chổ ngủ cho nó. Số là năm đứa em chị Huyền, mỗi đứa đều có phòng riêng ở lầu 1 trong đó có ba thằng con trai chẳng thằng nào chịu cho Hưng ngủ chung mà nhà bác chẳng còn phòng nào dư cả nên cuối cùng, khi chị Huyền lên tiếng bảo Hưng lên lầu ba ngủ chung phòng với chị thì lúc ấy mới ổn thỏa mọi chuyện đâu vào đấy.

Do lầu 2 không có ai ngủ cả vì thiết kế lầu không có ngăn phòng mà chỉ là lầu xép chứa các vật dụng đã cũ chờ thanh lý nên ở lầu 3, dù cho chị Huyền và Hưng có đánh lộn với nhau đi nữa thì cũng chẳng hề có ai hay ai biết ; vả lại nguyên cả gian lầu ba là giang sơn sở hữu riêng của chị Huyền, cô con gái đầu lòng 24 tuổi trong gia đình bác Thông. Gian trước lầu là nơi làm việc, giải trí của chị bày trí ghế salon, bàn vuông, kệ sách, máy vi tính, tivi, đầu đĩa, giàn loa ; còn gian sau là phòng ngủ với tủ quần áo, bàn trang điểm, quạt máy gắn tường và nệm Kim Đan dày hơn 10cm phủ drap trắng kê trên nền gạch bông có đầy đủ gối nắm, gối ôm, mền đắp thậm chí có hai ba con gấu bông. Do không có muỗi nên phòng chị Huyền cũng như là các phòng ngủ khác, tất cả đều không cột mùng và qua toàn cảnh một gian lầu như vậy cũng đủ chứng tỏ đây là một gia đình khá giả, có của ăn của để.

Chị Huyền hiện đang làm nhân viên kế toán tại một trường phổ thông cấp II trong quận nhưng nếu chỉ đánh giá qua nhan sắc thì không ít người cứ mãi lầm tưởng chị là người mẫu. Chúng ta hãy tả sơ qua hình dáng, vóc dáng chị! Mái tóc chị dài óng ả, mềm mại, mượt mà và êm ái như nhung, chẳng khác gì là mây là suối, luôn kẹp gọn lên ôm lấy khuôn mặt trái xoan tuy hơi ovale nhưng làn da thì trắng hồng đến nỗi tuyết cũng phải thua, hoa cũng phải hờn. Với vầng trán cao càng làm tăng thêm vẻ đẹp thần sầu của cặp mắt chị đen láy, long lanh, quyến rũ nét hồ thu, ngời sáng và cong vút hai hàng mi sắc lẻm như dao cau sẵn sàng cứa nát bất kỳ trái tim của một đấng mày râu nào, cho dù đó là Từ Hải hay Thúc Sinh. Sống mũi dọc dừa nằm giữa cân đối với hai gò má phinh phính, trắng ngần nhô cao hai lưỡng quyền như dãy Trường Sơn trãi dọc biển Huyền ; nằm trên chiếc cằm lẹm xinh xắn là đôi môi tuy hơi mỏng và dảnh lên nhưng mọng đỏ, đều đặn một hình trái tim tươi thắm, luôn luôn để lộ hai hàm răng trắng ngà cùng hai lúm đồng tiền ở hai bên khóe miệng. Thân thể chị Huyền tuy mảnh khảnh, nhỏ nhắn nhưng không gầy guộc, khẳng khiu mà trái lại rất có da có thịt, nở nang và đầy đặn.

Từ hai bờ vai thon thả xuống tận đến hai bàn chân nuột nà của chị là những đường nét tuyệt vời, đầy gợi cảm gợi tình của một pho tượng thần Vệ nữ kiêu sa, đài các. Dĩ nhiên là đối với Hưng, một thằng con nít hỉ mũi chưa sạch thì làm sao mà cảm nhận được hết vẻ đẹp của người chị họ mà cả tháng nay, đêm nào cũng như đêm nào, nó cũng đều được gần gũi, cận kề ; do đó thì làm gì có chuyện động trời động đất nào mà xảy ra giữa hai chị em cho được. Tuy nhiên riết rồi cũng thành thói quen của nó, đó là mùi xà bông Camay cùng mùi da thịt con gái dễ chịu, thoang thoảng từ nơi mái tóc và thân thể chị tối nào cũng lan tỏa vào khứu giác khiến nó có cảm giác là nếu thiếu vắng thì chắc không thể nào ngủ được. Tính tình chị Huyền nhu mì, hiền hậu, hòa nhã, vui vẻ nhưng rất nghiêm khắc, một là một và hai là hai nên Hưng rất đỗi yêu mến chị nhưng cũng không bao giờ dám hỗn hào với chị và do Hưng hiền lành, ít nói, không đanh đá cá cầy, ngoan ngoãn, chịu khó nên ngay từ buổi đầu tiên, chị Huyền đã tỏ ra có cảm tình đặc biệt với thằng em chú bác nhỏ hơn chị những mười ba tuổi.

Từ ngày bị chị hai phạt quỳ, mấy đứa em của chị cũng trở nên đàng hoàng, thân thiện với Hưng, không còn ăn hiếp hay bắt nạt nó nữa nhưng không vì vậy mà nó chơi đùa nhiều với chúng ; khi nào chị Huyền có mặt ở nhà thì nó đều quấn quýt lấy chị, ngoài giờ học Pháp văn ra để giúp đỡ chị việc này hết rồi đến việc khác như lau chùi đồ dùng, quét nhà, đọc số liệu cho chị nhập máy vi tính. Nó để ý thấy là ngoài lúc đi chợ, khi đi mua sắm thì chị Huyền không khi nào chơi bời lêu lỏng với bạn bè, nào phòng trà, nào karaoke như bao cô gái hà thành cùng trang lứa ; cũng có lúc chị đi uống café, đi picnic cùng bạn bè nhưng lần nào cũng vậy, có trễ lắm thì chỉ ba tiếng đồng hồ là chị đã về đến nhà rồi. Vậy chứng tỏ là chị Huyền chưa hề bị tiếng sét ái tình đánh trúng, chị chưa yêu ai và cũng chưa hề biết tình yêu là điều thiêng liêng, cao quý nhất đối với loài người nên thật tình mà nói, không hiểu tại sao chị lại biết đường thuộc lối để dẫn dắt thằng em họ cùng chị chập chững bước vào tình yêu.