Thiên địa

– Chỉ trừ tôi ra thì không có cô gái nào thoát khỏi cái lão mắc dịch ấy đâu!

– Thế còn hai cô vợ bé mới cưới của ông Lôi Vũ cũng bị quản gia Tiêu tụt quần sao?

– Hai cái con hồ ly ấy à, mỗi bữa cứ tự giác mang thây tới dâng chớ khỏi đợi người ta chọc ghẹo tới. Hai con hồ ly ấy từng oang oang giữa nhà, bữa nào xà quần với lão Tiêu quản gia không hết nước thì không không chịu về.

Lúc ấy ở dãy phòng dưới điền trang, do không kịp đề phòng bà chánh thất của Vũ Lôi là Tần nương đang rơi vào một cảnh ngộ thật là thảm thương… Tần nương bị năm ngón tay đối phương chụp nhằm huyệt Hoa môn ở vú, mềm người ra không còn cục cựa được nữa. Tấm thân tuyệt vời nằm phơi trên miếng thảm xanh. Quản gia Tiêu hăm hở nhìn chăm chú vào cái thân thể trắng hồng phía trước.

– Chắc cô biết rằng ở đây có nhiều cô gái trẻ đẹp và rất nhỏ tuổi, mà lại thảy đều chịu cảnh cô đơn… Ðạo sĩ Thiết lại không phải là người đàn ông xấu xí…

Lão quản gia Tiêu toét miệng cười, hai mắt gần như nhắm lại:

– Cô tuy là một người đàn bà đẹp, nhưng sơn trân hải vị ăn hoài cũng phải cần trở bữa, phú ông Vũ Lôi cũng nằm ngoài lệ này.

Quản gia Tiêu cười:

– Cô không tin à? Cô có cần tôi dẫn đến nơi không? Cái vị cô nương đó không đẹp được bằng cô nhưng lại trẻ hơn – đàn bà chỉ cần trẻ tuổi là sẽ vừa miệng đàn ông lắm đấy.

Vành môi Tần nương run rẩy, bà ta giận đến không nói ra lời. Quản gia Tiêu nói luôn:

– Tôi khuyên cô, một khi đã ở đây rồi thì việc gì cũng nên cởi mở một chút, những người ở đây xem những chuyện này rất tầm thường như là ăn một bữa cơm. Tay Vũ Lôi đã đi tìm món lạ thì tội gì cô cứ ăn mãi một món quen? Tốt hơn hết chúng ta nên tự nhiên tìm thú vui lẫn với nhau, bởi như thế là công bằng, không ai cảm thấy phiền ai cả.

Người đàn bà nào mà hắn đã để mắt vào thì có thể nói không làm sao thoát qua tay hắn, không sớm thì muộn nhất định cũng sẽ ngã vào giường hắn. Ðám con gái ra vào, hình như rất thích thú đôi mắt to của lão quản gia Tiêu, mỗi lúc lão cười chào, họ đều cười lại với hắn thật là lả lơi ngọt dịu.

– Cô nên quyết định sớm thì tốt hơn, vì đằng nào cô cũng phải làm như thế. Chỉ có thể nghe theo tôi cô mới có cơ hội, nếu không, chuyến đi này kể như cô đã bỏ công vô ích.

Thân hình Tần nương bắt đầu run rẩy, lão quản gia Tiêu nói tiếp:

– Tôi biết cô muốn giết tôi, nhưng nếu cô không chịu gần tôi thì không có một cơ hội nào để có thể thực thi ý muốn. Cô đã biết rồi, tôi không hề cho một cô gái nào để nguyên quần áo mà đến gần tôi chứ?

Tần nương run giọng:

– Ông đã biết tôi muốn giết ông là tôi đã không còn cơ hội…

Lão quản gia Tiêu cười, nghe không ra tiếng nhưng hai mắt lão híp lại:

– Cô đừng quên tôi cũng là đàn ông, đàn ông nào cũng có lúc động tâm, mà một khi động tâm rồi thì người đàn bà có thừa cơ hội.

Mắt quản gia Tiêu càng híp và nói tiếp bằng một giọng tự nhiên:

– Nhưng vấn đề cần thiết là cô có đủ bản lĩnh làm cho tôi động tâm không mới được.

Người Tần nương càng rung hơn nữa:

– Ông đúng là một con quỷ!

– Có bao giờ tôi tự nhận là người đâu? Nhưng giết người thì dễ, còn muốn giết một người như tôi thì phải lắm công phu.

Tần nương nhìn lão đăm đăm như muốn ăn tươi nuốt sống. Thật lâu, mắt bà ta vụt đỏ ngầu, như cái máy, hai tay bà ta run bần bật mở banh khuy áo. Chiếc áo bị thả trôi xuống sàn nhà, thân người như ngọc như ngà lồ lộ bày ra… Quản gia Tiêu vẫn với vẻ thản nhiên, lão chỉ mỉm cười:

– Rất tốt… quả cô không làm tôi thất vọng… người như thế cho dù tôi phải chết trên thân thể ấy thì chắc chắn không có gì hối tiếc.

Vành môi của Tần nương gần như bắn máu, nhưng bà ta càng mím chặt, tay run rẩy tiếp tục cởi lần, chiếc nịt vú ngập ngừng dứt ra. Gò vú đã cao lại căng căng trắng muốt, chiếc bụng thon thon, vòng eo chắc lẳn. Vả lại, rất nhiều nữ nhân ưa thích loại nam nhân bạch diện thư sinh, nhưng nữ nhân thông minh thực sự thì không như thế. Ðàn ông mà đậm nét đàn ông tính cũng như đàn bà mà có nhiều nữ tính, như vậy mới có ý vị… Nếu người đàn bà một khi tâm đã biến rồi thì không còn cách gì có thể vãn hồi, nếu có người nào còn cố gắng thì sự thống khổ sẽ càng nhiều hơn nữa mà thôi.

Phần 3

Tần nương nghe lòng nặng trịch, nhưng bên ngoài bà ta vẫn gượng cười, bà biết rõ vũ khí duy nhất còn lại có thể sử dụng trong lúc này chính là nụ cười. Thành công hay thất bại chỉ còn trông mong vào một chút mỏng manh ấy mà thôi. Liếc nhìn xung quanh, bốn bề vắng ngắt, mọi người trong điền trang như thỏa thuận trước với tay quản gia yêu râu xanh trong chuyện bức hiếp nữ chủ nhân mình.

Tần nương dùng đuôi mắt nhìn quản gia Tiêu và hé một nụ cười thật tươi:

– Ông giận rồi à? Ðàn ông một khi bị đàn bà chọc giận trông thật là thích thú, nhưng nếu lấy chơi làm thật thì sẽ mất cả sự vui đùa.

Quản gia Tiêu cười lớn:

– Và nếu người đàn bà bị cưỡng dâm một bận thì có lẽ còn thấy thích thú nhiều hơn nữa… Mỗi sinh linh là một kiếp phù du mong manh.

Bàn tay của lão siết chặt hơn một chút, Tần nương thấy bủn rủn cả tay chân và cánh tay còn lại của lão Tiêu quật ngang, thân hình bà ta lập tức bị đẩy bật ngửa ra giường. Sau khi hoàn toàn làm chủ tình thế, lão Tiêu lừ lừ cúi mặt xuống nạn nhân, lão chồm lên giật mạnh cây trâm cài đầu bà chủ làm xổ tung những lọn tóc đen mượt óng ả của Tần nương ra.

Ðôi môi lão chà xát vào đôi vú của Tần nương. Vậy là nụ cười đã không xoay chuyển được tình thế, Tần nương gào lên vật vã:

– Ah… ah…

– He… he… he… – Giọng cười lão Tiêu cất lên còn to hơn tiếng gào của bà chủ, đúng kiểu một con dê đực trước khi nhảy giống, mỗi sáng cùng bầy dê cái nuôi trong điền trang phú hộ Vũ Lôi.

Tần nương cắn răng khép chặt hai đùi, nhưng sức bà ta đâu còn đủ để làm việc đó. Tần nương cố nghiêng mình né tránh bờ môi gớm ghiếc, hai đầu gối bà ta cố chụm lại. Cơn thèm khát đã làm cho lão quản gia khốn kiếp như nằm trên đống lửa, lão dùng tay chận ngang cổ bà chủ, còn chân thì xeo mạnh đùi Tần nương. Quản gia Tiêu vuốt nhẹ hông bà chủ giật phăng một cái, chiếc quần ngắn cũn cỡn đành tuột luốt, nửa thân dưới trắng phau phau của Tần nương lộ ra.

– Ôi một cái lồn đẹp đến mê người, sẽ có bao nhiêu con cặc sẽ chết vì nó đây?!

– Uh, uh, ông sẽ biết tay tôi mà. Uh, uh…

Bàn tay lão quản gia phản chủ cứ đòi làm giặc trên cơ thể người thiếu phụ. Ðầu tiên là vùng eo, bàn tay phân vân dừng lại một chút: Chạy lên vùng đồi vú hoặc đâm bổ xuống thung lũng lồn. Thôi thì cả hai đi vậy, một tay quơ lên, một tay quản gia thò xuống cuống quýt theo từng tế bào da của nữ chủ nhân mình. Tần nương bắt đầu đi vào mê sảng trước một cơn cuồng dâm sắp diễn ra ở điền trang phú ông Vũ Lôi.

Bị chận ngang cổ nghẹt thở quá, Tần nương chợt thấy tối sầm mặt mũi, bà mất dần sức kháng cự, hai chân buông lỏng dần dần. Cửa động đào đã mở, lão Tiêu vừa thở hồng hộc vừa trườn lên… Bên dưới mắt Tần nương nhắm nghiền lại, miệng từ từ há to ra.

Quản gia Tiêu tự nhủ: Đám nữ nhi này cần răn dạy kỹ lưỡng, bên trong họ là cả một lò than nhục dục dễ cháy và cuồng nhiệt. Việc một tay thợ đốt lò giỏi là phải biết khơi ngọn lửa đó lên. Những mảng trống thân thể lấp ló sau tà áo mỏng. Quản gia Tiêu mặc sức thi triển đôi tay thiện nghệ bẻ khóa động đào của mình.

Còn đạo sĩ Thiết thì sáng nào cũng dậy rất trễ, áo quần xốc xếch, tóc tai rối bù, mặt dính đầy son phấn. Thanh sắc là bến bờ đi hoài không mỏi, luôn réo gọi những tay nặng máu phong tình lên đường phiêu bạt.