Thằng Đức

Rồi hôm qua trở lại nhà ba quét dọn, định là nấu vài món, quét dọn một chút rồi về. Thấy ba mình không có vẻ gì Nhàn yên tâm nhưng lại cảm thấy mất mát rồi lại không biết nghỉ sao gọi điện cho thằng Đức nói sáng mai mới về. Nhàn dọn bữa cơm tối, hai cha con ngồi ăn… ông có vẻ xấu hổ lí nhí xin lỗi nàng về chuyện lần trước, Nhàn cảm động nói hãy quên đi chuyện không vui và nói tối nay nàng ngủ lại trò chuyện giúp ông vui khiến ông cảm động. Sau bữa cơm chiều, hai cha con ngồi coi tv đến 11 giờ thì ai nấy về phòng ngủ.

Tuy nói là ngủ chứ Nhàn cứ lăn qua lăn lại trằn trọc cho đến gần nửa đêm vẫn không ngủ được. Chợt Nhàn nghe có tiếng bước chân dừng trước cửa phòng rồi có tiếng mở cửa nhè nhẹ. Nhàn biết đó là ai nhưng làm bộ ngủ, trong thâm tâm nàng không biết phải làm gì đây, la lên? Thiệt là xấu hổ rồi trong lúc nàng đang phân vân, do dự, ông ta không tiếng động tiến đến bên giường… Nhàn cảm giác 1 bàn tay đang luồn từ dưới áo ngủ mà tiến lên vùng kín, bàn tay còn lại đang bóp nhẹ vú nàng… Nhàn run giọng:

– Ba à, đừng làm vậy mà… con là con gái của ba mà…

– Nhàn à… con cho ba sờ soạng chút đi… ba hứa không… không đi xa hơn nữa… con tội nghiệp ba đi… ba van con mà Nhàn… ba thèm lắm… Giọng run run, ông Nghĩa, ba nàng vừa nói vừa tiếp tục sờ, bàn tay ông chẳng mấy chốc đã luồn qua quần lót chạm lên đám lông. Nhàn thở dài nằm im thôi cứ cho ổng sờ 1 chút.

Như cảm nhận được sự đồng tình của con gái, Nghĩa phấn khích thở mạnh, tay ông không ngừng nhào nặn chùm lông, khều khều ngay cái khe đang dần dần ướt mem. Tay kia lần mò lên nhào nặn vú Nhàn, thấy Nhàn vẫn im lặng, Nghĩa đưa tay kéo quần lót xuống, Thủy đưa tay cố ngăn lại nàng thều thào nói trong đứt đoạn:

– Đừng… đừng… như vậy được rồi…

– Ba chỉ muốn hôn chỗ đó cho đã thèm, con cứ giả chết chìu ba đi con… một lần này thôi nha con…

Sau phút chốc do dự rồi Nhàn cũng nằm im, cái quần lót cuối cùng cũng được tuột hẳn ra ngoài. Tuy là cái áo ngủ vẫn còn trên người nhưng đã được hoàn toàn kéo lên nên người Nhàn coi như lõa lồ rồi Nhàn cảm giác cái miệng của ba đang bú liếm vùng kín của mình… hai tay Nhàn bấu chặt vào tấm trải giường mím chặt môi để khỏi rên rỉ, Nghĩa thì như bắt được vàng miệng tha hồ bú liếm. Rồi thì chuyện gì tới cũng phải tới, Nhàn vô cùng phối hợp dang rộng hai chân cho Nghĩa đút cu lão vào mà dập…

Không chỉ 1 lần… cả hai hình như không còn là cha con nửa sau đó… cứ thế là suốt đêm…

– Má… má… đang nghĩ gì vậy… Đức lay lay vai má nó, tay quơ quơ trước mặt làm Nhàn trở về thực tại. Nhàn đỏ mặt.

– À… không có gì… thôi dọn cơm ăn…

– Hổm rày thím ba ở nhà 1 mình… thím hơi sợ ma nên nói con nếu có thể qua nhà học khuya chuẩn bị cho kỳ thi thì tốt… khi nào học khuya con ngủ luôn bên nhà chú Ba… Đức dọn đường rào đón cho mai mốt danh chính ngôn thuận ngủ bên nhà thím để tiện việc “học hành”.

– Được… Chuyện tốt… Cũng sát vách thôi mà. Bữa nào phải đãi chú thím ăn cơm mới được… Nhàn vui vẻ pha trò nàng cũng không biết thằng con đang mở cờ trong bụng.

Bữa tiệc sinh nhật chán phèo, chẳng có gì vui. Đức chụp thêm vài tấm hình rồi viện cớ nhà có việc phải về sớm, nó liếc nhìn đồng hồ cũng còn sớm thôi sẵn ghé thăm ông ngoại 1 chút sẵn rước má về luôn… Nó liền đảo xe hướng về Cái Răng… Dừng xe trước cửa. Đức ngạc nhiên… hai cửa trước đóng kín, có lẽ má và ông ngoại đi đâu rồi, không sao nó đi lại phía bên trái nâng chậu kiểng lên lấy ra cái chìa khóa. Bà ngoại nó khi còn sống nói cho nó biết cái bí mật này ngộ nhở nó tới mà ông bà đi vắng thì cũng có thể vào nhà.

Đức mở cửa vào nhà, ông ngoại ở một mình chỉ có con mèo làm bầu bạn, nhà vắng lặng con mèo cũng không thấy chắc đi hoang rồi… bổng có tiếng động phát ra từ trong phòng ông nó… ụa… chẳng lẽ ông ngủ trong phòng còn má nó đi về rồi? Nó liền mon men bước tới, cánh cửa chỉ khép hờ… nó nhìn vào… Thằng Đức trợn mắt không thể tin được trên giường 1 cặp nam nữ đang trần truồng, người đàn bà là má nó hai chân quặp ngang eo người đàn ông… ông ngoại nó đang hì hục dập… Thằng Đức sôi giận, nó đạp cửa 1 cái rầm, lấy di động bấm liên tiếp… miệng không ngớt nguyền rủa:

– Thằng già khốn nạn. Đụ má… đồ khốn nạn…

Đang dập say sưa sắp phọt… tiếng động làm Nghĩa giật mình quay lại nhìn thấy thằng cháu ngoại đang chụp hình Nghĩa cả sợ, Nhàn thì cũng không kém, mặt trắng bệt ngồi dậy xô Nghĩa ra theo bản năng, rồi chụp đại cái mền che ngang người. Cái xô khá mạnh khiến Nghĩa té xuống giường chưa kịp ngồi lên thằng Đức uất ức đạp thêm hai ba cái khiến Nghĩa lăn đùn ra sàn nhà, miệng sùi bọt mép, phía dưới một dòng khí trắng không ngừng tuôn trào…

– Đức… Đức nghe má nói… má xin lỗi… con đừng đem chuyện này nói ra… má lạy con… rồi Nhàn khóc nức nở, trần truồng ngồi bẹp dưới đất. Nàng không ngờ chuyện xảy ra như vậy, chỉ có biết năn nỉ thằng con tha cho mình.

Đạp thêm hai cái thấy Nghĩa không phản ứng gì, cơn giận dịu lại 1 chút, thằng Đức bình tỉnh lại, nó nói:

– Thằng già bị thượng mã phong sắp chết rồi, kêu xe chở vô nhà thương đi, chuyện gì nói sau…

– Không được đâu… không nên đưa vào nhà thương lúc này… Tuy hoảng hốt nhưng Nhàn tỉnh táo hơn, nàng không muốn câu chuyện xấu hổ này nếu đổ bể thì không có gì bù đắp được… Chuyện cần làm lúc này là đem Nghĩa lên giường dọn sạch sẽ… chờ đến ngày mai đem đi nhà thương cũng không muộn. Ngày mai chở đi nhà thương nói ông nửa đêm trúng gió thì ngàn lần hợp lý hơn… Bây giờ chở ông ta vào nhà thương thì người ta sẽ biết ông ta bị thượng mã phong… nói ông ta bị thượng mã phong… rủi Công An điều tra… với ai thì… sao đây… ngàn lần không được. Nhàn chậm rãi lựa lời phân tích hơn thiệt. Thằng Đức nghỉ cũng đúng, nó nói:

– Vậy má muốn làm sao thì làm… má không định ngủ lại đây nữa chứ?

Nhàn hốt hoảng lắc đầu liên tục:

– Không… không, chút xíu thôi… má về liền.

– Vậy được… tui về trước… ở lại thấy chướng mắt… Nó đi về hướng cửa.

– Con… không chờ má về sao Đức… nửa tiếng thôi nhanh lắm.

– Vậy thì nhanh đi quá 20 phút tui về trước… Nói xong nó đi ra ngoài gọi di động.

– Alô… là Đức đây… tối tí nữa Đức qua thím nha… Đức cảm thấy phía dưới cương cứng lên nó muốn tìm chỗ phát tiết.

– Suỵt… ổng mới về…

Đức chưng hửng:

– Ụa? Không phải mốt chú mới về sao? Giọng Đức tiu nghỉu.

– Ai biết được, hình như có gì thay đổi, ổng đang tắm trên lầu…

– Vậy… vậy chừng nào Đức gặp thím? Nhớ thím quá…

– Hai ba bửa thôi mà… sao? Không chịu được à? Không được cũng phải được thôi… Thủy ỡm ờ…

Đức tiu nghỉu:

– Phải ráng thôi… mai mốt thím bù cho Đức đó…

– Ừm… thôi cúp máy nhé…

Đức buồn bực chở má nó về nhà, mặt nó hầm hầm đóng cái rầm, hình ảnh má nó nằm cho ông ngoại nó đụ làm nó điên tiết lên… Nó hằn hộc: