Sự tích trầu cau

– Đồ dâm phụ, đồ thằng chó đẻ… thằng chó đẻ, mày dám loạn luân với chị dâu sao?

Nói rồi Tín sấn tới sán cho Long những cái bạt tai thật mạnh nẩy lửa rồi chửi mắng thậm tệ.

Lúc bấy giờ hai thân thể trần truồng của Nga và Long cũng đang rung lên bần bật vì sự bắt gặp quả tang và sự nổi giận lôi đình của người anh. Người vợ vô cùng hốt hoảng đã vội phân bua:

– Tín ơi… Tín đó sao… Em… em… cứ ngỡ đây là Tín đó mà… Em thật sự không biết.

Đúng là Nga không biết thật, hai anh em của Tín và Long giống như hai giọt nước. Ngay cả giọng nói làm sao nàng có thể phân biệt được, cũng chỉ là sự đam mê xác thịt của người em làm mờ đi lý trí của chàng đã làm cho chàng không thể nào dứt bỏ được thú ái ân với người chị dâu mà ra nông nỗi này.

Long tái mặt, mặt chàng xanh như tàu lá chuối, xấu hổ không kịp giải thích, chỉ biết mặc vội quần áo, rồi chạy ra khỏi nhà.

Long u buồn, bỏ nhà ra đi, chàng đi thật xa, không biết là bao xa nhưng chàng cứ cắm đầu đi mãi đi vào thẳng khu rừng âm u trước mắt. Trời bắt đầu tối, trăng đã lên mà Long vẫn cứ rảo bước mệt mỏi bước đi. Chàng đi mãi tới một con suối rộng, và sâu, nước suối xanh biếc, không thể lội qua nên chàng ngồi phệt xuống ngồi nghỉ bên bờ.

Ân hận vì việc làm loạn luân những ngày qua chàng khóc thổn thức, tiếng suối reo và cứ reo át cả tiếng khóc sầu thảm của chàng. Đêm mỗi lúc một khuya, sương xuống mỗi lúc một nhiều và dày đặc, sương lạnh thấm dần vào da thịt chàng, vừa đói vừa lạnh, chàng đã chết mà vẫn ngồi trơ trơ, rồi biến thành một tảng đá.

Ở nhà, người anh chàng cũng chờ lâu không thấy Long trở về, cũng hối hận là đã mắng chửi người em của chàng thậm tệ nên có lẽ làm người em xấu hổ mà không trở về, người anh lẳng lặng đi tìm, rồi cũng đi mãi vào rừng sâu thăm thẳm, nơi mà Long cũng đi qua, Tín cũng trong cơn đói lê bước chân dài lê thê trong khu rừng, rồi cũng đến bên bờ suối rộng và sâu.

Tín ngồi bệt xuống nghỉ bên hòn đá, chàng có ngờ đâu hòn đá ấy chính là người em của chàng đã biến thành. Sương đêm vẫn xuống dần, xuống dần, những giọt sương rơi lã chã từ cành lá xuống. Tín rầu rĩ khóc thương cho người em, khóc than một hồi lâu rồi chàng cũng ngất đi và chết cứng, chàng biến thành một cây không cành, mọc thẳng bên tảng đá đó.

Nga ở nhà, chờ chồng đi tìm em đã lâu không thấy về, cũng bỏ nhà ra đi tìm chồng. Nàng cũng đi thui thủi một mình, đi mãi cho tới khu rừng mà hai anh em nhà họ Cao đã đi qua, rồi đi thẳng và khu rừng sâu thăm thẳm. Bóng trăng sáng dẫn đường cho nàng đi miết tới dòng suối rộng kia, hết đường đi, và cũng không thể băng suối, mệt lả nàng ngồi phệt xuống bên cạnh tảng đá và bên cây cao nọ khúc cất tiếng than ai oán, lớp nhớ thương chồng, lớp ân hận đã dính vào cảnh loạn luân với người em rể.

Sương khuya xuống dày đặc, tiếng suối reo át tiếng khóc than của nàng, Nga mệt xỉu ngất đi. Chưa đầy nửa đêm mà nàng đã mình gầy xác ve, thân mình dài lêu nghêu, nàng chết bên cạnh tảng đá bên gốc cây cao. Nàng biến thành một dây leo quấn chặt lấy thân cây không cành mọc bên tảng đá.

Về sau chuyện ấy đến tai mọi người, ai nấy đều thương xót tuy nhiên có những người oán trách người em và người chị dâu, nhưng đại đa số ai cũng xót thương. Một hôm vua Hùng Vương đi qua chỗ ấy, nhân dân đem chuyện kể lại cho vua nghe và vua đích thân đến xem. Vua bèn bảo quân sĩ lấy lá cây leo và lấy quả ở cái cây không cành đó nghiền với nhau xem sao thì thấy mùi vị cay cay. Nhai thử thì thấy thơm ngon, khi nhổ nước lên tảng đá thì thấy bãi nước biến dần ra sắc đỏ.

Rồi từ đó nhân dân gọi cây không cành ấy là cây cao, còn dây leo kia là dây trầu, lại lấy tảng đá ở bên đem về nung cho xốp để ăn với trầu cau cho miệng thơm, môi đỏ.

Tình duyên của ba người tuy đã chết nhưng vẫn keo sơn, gắn bó thắm thiết, rồi từ đó cho đến sau này, trong mọi sự gặp gỡ của người Việt người ta thường đem miếng trầu ra để làm đầu câu chuyện, để bắt đầu mối lương duyên, và những khi có lễ cưới hỏi thì miếng trầu, miếng cau đã trở nên làm thứ thiết yếu.

— Hết —