Sứ Mệnh Người Được Chọn

“Nhỏ bé như vậy… Không bị nhãi con thú giẫm nát sao? ”

“5 Vị Pháp Sư đã tạo nên một Pháp Trận bằng 5 nguyên tố tự nhiên giúp chúng tôi tránh khỏi những thứ bình thường”

“Còn nữa, 5 vị Pháp Sư kia tại sao lại không làm thịt được một tên Phù Thủy nhỏ bé chứ? ” – Nó hỏi tiếp.

“Tôi đã nghe trưởng lão nói rằng người mang trong mình cùng lúc 5 sức mạnh nguyên tố sẽ mạnh hơn người bình thường chỉ sở hữu 1 sức mạnh nguyên tố rất nhiều”

“Vậy sao? Còn 2 món đồ kia có ý nghĩa gì với hắn? Tại sao mọi người lại không lấy nó ra và giấu đi chứ? ”

“2 Món đồ có lẽ là duy nhất mang phẩm chất Tối Thượng, nó nằm trong cổ mộ. Cái này không hẳn là cổ mộ, bởi vì mọi người truyền tai nhau rằng ngày xưa vị Pháp Sư ấy muốn an phận ở một nơi yên tĩnh nên tự lập ra cho mình một ngôi mộ và ngự trong đó, đã vài ngàn năm rồi không thấy ngài ấy ra ngoài nên mọi người nói rằng ngài ấy đã chết, một số người có lòng tham về 2 món đồ đó nên muốn vào đó tìm rồi mãi mãi ở trong đó, chưa có người nào vào mà ra được nên ở đó được gọi là cấm địa cổ mộ, nó nằm trong rừng rậm vùng đất phía Nam và cũng do chúng tôi cai quản” – Sephiroth giải thích cặn kẽ cho nó làm nó đơ người mà tiếp nhận những thứ mà trước đây nó không tin là có thật.

“Tới nơi rồi… ”

Sephiroth lên tiếng làm nó giật mình tỉnh lại, trước mặt nó hiện tại đang có rất nhiều người đứng, có lẽ là đang chờ thứ gì đó, mà chính nó chứ không là gì khác.

“Chào cậu, tôi là trưởng lão ở đây, chào mừng cậu đến với Làng Hỏa”

“Chào mừng đến với Làng Hỏa”

Một lão già làng bước lên chào nó, rồi cả làng đồng thanh chào nó, có vẻ như nồng nhiệt hơi quá khiến nó ngại đỏ cả mặt.

“Haha, chàng trai trẻ, cậu tên Hòa, biệt danh là Henry đúng chứ? Vậy từ giờ tôi sẽ gọi cậu là Henry nhé? Tôi là John”

“Ừm. Chào… Ông… ” – Nó hơi ngập ngừng.

“Nào, đến đây, tôi có chuyện muốn nói với cậu” – John (Lão già làng, cũng là trưởng lão) nói rồi quay về phía sau – “Mọi người có thể giải tán, tối nay chúng ta sẽ tổ chúc một bữa tiệc lớn nên mọi người nhớ có mặt đông đủ nhé”

“Rõ thưa trưởng lão” – Toàn bộ người dân hô rồi giải tán.

Nó đi theo John tới một căn nhà lá có lẽ là to nhất ở trong làng này, căn nhà dựng giống nhà Rông của các dân tộc vùng Tây Nguyên. Nó bước vào trong thì hơi choáng váng, khác với vẻ ngoài có lẽ hơi chật hẹp thì khi bước vào bên trong không gian lại rộng lớn đến bất ngờ.

“Chỉ là một Pháp Trận nhỏ mà thôi” – John biết nó bất ngờ nên lên tiếng giải thích.

“Nhỏ thật sao? ” – Nó ngơ ngác hỏi lại trong khi mắt vẫn đảo lộn nhìn xung quanh.

Phần 4

John dẫn nó tới một căn phòng, tuy không rộng bằng phía bên ngoài nhưng lại rất đầy đủ, ở giữa phòng là bộ bàn dài cộng thêm những chiếc ghế đơn đầy uy nghiêm, sát vách những bức tường thì toàn những kệ sách và một số món đồ “linh tinh” khác.

“Cậu ngồi đây đi” – John đã kéo chiếc ghế ngay đầu dãy bàn dài và mời nó ngồi.

Nó cũng không phải dạng khù khờ, chiếc ghế đầu dãy này có chạm một con rồng uốn lượn ngay bên trên khác hẳn những chiếc ghế khác, nó biết đây không phải chiếc ghế mà một người mới tới đây như nó có thể ngồi vào được. Thấy nó có vẻ lưỡng lự nên John nói tiếp:

“Cậu xứng đáng được ngồi lên nó, cậu Henry ạ! ? ”

“Tôi sao? Tại sao tôi lại xứng đáng được ngồi lên nó? Trong khi tôi chỉ vừa đến đây chưa được nửa tiếng? ” – Nó hơi bất ngờ trước câu nói của John nên hỏi lại.

“Chắc cậu đã nghe câu chuyện mà Sephiroth đã kể rồi chứ? ”

“Đúng là tôi đã nghe, nhưng… tôi chỉ là một người bình thường” – Nó hơi bối rối, nó là người bình thường thì làm sao giúp được họ?

“Cậu? Một người bình thường? Không thể nào, cậu có biết sợi dây chuyền đã tìm cậu hàng trăm năm không? ” – John nở nụ cười hiền nói với nó.

“Tr… Trăm năm! ? ” – Nó trợn mắt không tin.

“Đúng rồi, chỉ vài tháng nữa là nó đã trở thành vật bình thường nhưng thật may mắn là nó đã tìm thấy cậu – Người Được Chọn”

“Nhưng… Tôi vẫn là một người bình thường” – Nó lại thở dài.

“Sức mạnh luôn có trong mỗi con người, chỉ có điều là họ đã thức tỉnh và sử dụng nó như thế nào thôi” – John vừa nói vừa khua tay, một ngọn lửa bùng cháy khiến nó thấy rát mặt nhưng khuôn mặt ông ta vẫn tỏ ra bình thường.

“Th… Thật sao? Vậy là… Tôi cũng có thể? ” – Nó lắp bắp, ngày hôm nay nó đã nghe quá nhiều điều lạ lùng khiến thế giới quan của nó thay đổi và ngay cả chuyện này cũng chẳng khiến nó nghi ngờ gì nữa.

“Cậu đương nhiên là vượt mức có thể” – John cười, ông ta khá là thân thiện đấy chứ?

“Vậy… Tôi… Tôi phải làm sao? ”

“Đối với người bình thường, vì dụ như họ vô tình bị ngã xuống vách núi hoặc thế nào đó và họ vô tình thức tỉnh được nó và thoát chết, nói luôn là lúc gần chết thì họ vô tình thức tỉnh được nó… ”

“Vậy là tôi cũng… ? ” – Nó cắt ngang lời John.

“Đó là đối với người bình thường, còn cậu… ”

“Tôi thì sao? Ông nói nhanh lên chứ… ” – Nó hồi hộp lắm rồi.

“Không phải đã có tôi rồi sao? ”

“Ông? Ông thì làm gì? Chẳng lẽ ông lại đánh tôi đến thân tàn ma dại để tôi thức tỉnh sức mạnh? Thôi tôi chịu… ” – Nó xụ mặt xuống, lỡ đánh nó tàn phế mà nó không thức tỉnh được sức mạnh thì coi như xong đời nó luôn…

“Cậu thật là… Để tôi giải thích nhé. Tôi sẽ đưa Ma Lực‹¹› của tôi vào người của cậu, vì Ma Lực của tôi giống như một tên “Trộm” nên sức mạnh, hay gọi là Ma Lực ẩn trong người cậu sẽ được gọi là “Chủ Nhà” sẽ thả chó – ở đây là Ma Lực Kháng ra để đánh đuổi tên “Trộm” đi, từ đó nó đã ngầm thức tỉnh nhưng vẫn giống như một con thú hoan và cần cậu thuần hóa. Cách này đơn giản mà an toàn nhất đối với cậu rồi… ” – John giải thích tỉ mỉ cho nó nghe.

“Không có chút nguy hiểm gì sao? ” – Nó không tin điều này lại không làm hại gì nó đấy.

“… ” – John suy nghĩ rồi nói tiếp – “Khi tôi đưa Ma Lực của tôi vào thì có lẽ cậu sẽ phải chịu đau một chút… ”

“Một chút? Ông chắc chứ? ” – Câu này nó nghe quen quen, sao giống câu “Tiêm không đau, chỉ như kiến cắn thôi” ấy nhỉ?

“Chắc… ” – John đáp chắc nịch.

“Vậy bắt đầu luôn được chứ? ” – Nó nóng lòng lắm rồi.

“Cậu đi theo tôi”

John nói rồi dẫn nó đến một căn phòng khác, có lẽ đây là phòng bệnh vì nó thấy khá nhiều chiếc giường xếp giống như ở bệnh viện.

“Cậu nằm xuống đây đi”

… Nửa Tiếng Sau …

Nó đang nằm xụi lơ trên giường, nó đã hoàn thành thức tỉnh nhưng thật sự không êm đềm như lão John nói và như nó nghĩ.

“A… Đau chết ta… Lão già khốn nạn… Cái gì… mà… Chỉ đau m… một chút… Muốn giết người thì đâu phải… dùng cách này… A… ”

Toàn thân nó đau nhức từ trong ra ngoài khiến nó không thể nào cử động được, nó nằm trên giường mà chửi John một cách cay đắng.

“Ah… Có bệnh nhân mới sao? Cậu là người làng nào vậy? Lạ quá mà cũng… đẹp trai nữa… ”