Phá Trinh Cô Giáo Lan

Vậy là Lợi đã chính thức bước vào năm học mới, năm học lớp 11 với bao niềm vui mới bên thầy cô, bạn bè và nhất là thằng An, thằng bạn thân của nó ở Mã Đà – Trị An về, không biết là đào được mấy cây vàng nhưng thấy mặt là vui rồi.

Mấy bữa rày, ngày nào trời cững mưa và chương trình dự báo thời tiết trên đài truyền hình, đài phát thanh lúc nào cũng ra rả thông tin về cơn bão số 9 xuất phát từ quần đảo Philippin, hoành hành trên biển Đông và có khả năng đổ bộ vào các tỉnh miền Đông Nam Bộ như Bà Rịa – Vũng Tàu, Đồng Nai, Sông Bé, Bình Dương…

Bầu trời lúc nào cũng đều không có nắng, âm u, rả rích mưa rào hết đợt này đến đợt khác từ sáng đến tối ; cho dù là 12 giờ trưa đi nữa thì nhìn cũng giống như là 6 giờ chiều. Không gian như vậy thì thử hỏi lòng người sao vui cho được?

Riêng Lợi thì nó chỉ hơi buồn một chút vào buổi chiều tạm biệt chị Đào Bến Tre ở Vũng Tàu trở về Bà Rịa sau khi chị đã gặp được chị Nga nhưng khi về đến nhà thì nỗi buồn ấy đã được nhanh chóng thay bằng một niềm vui bất tận ; đó là nó được gặp lại cô Lan – cô dạy nó năm học lớp 5 tại trường Tiểu học Nam Tỉnh lỵ sau gần 6 năm trời xa cách.

Sau khi Lợi học xong lớp 5 lên lớp 6 thì cô Lan được Sở Giáo dục chuyển đi công tác tại trường Tiểu học Đất Đỏ mãi cho đến năm học này, cô mới được chuyển về lại Bà Rịa và dạy học tại trường Tiểu học Trường Sơn thuộc địa phận thôn Long Toàn.

Vì gia đình Lợi vừa mới đăng biển “cho thuê phòng trọ dài hạn” nên thật tình cờ, khi ngang qua nhìn thấy, cô Lan mới vào hỏi thuê ; dĩ nhiên, cô cũng còn nhớ rõ đây là nhà thằng học trò học giỏi nhất lớp 5 cô dạy hồi đó vì cô ở phòng tập thể của trường gần nhà Lợi và cô cũng nhiều lần đến nhà Lợi chơi.

Như vậy, khi Lợi còn ở dưới Bến Tre thì cô Lan đã trở thành một thành viên không chính thức trong gia đình Lợi rồi. Cô được bố mẹ Lợi sắp xếp làm việc ở gian trước thêm một phòng ngủ ở gian sau trên lầu, cạnh phòng ngủ của Lợi, tức là phòng của hai mẹ con chị Hai Hảo trước đây và chị Hảo cùng bé Hiếu đã chuyển xuống ở nhà dưới. Vào buổi trưa và buổi chiều, cô xuống ăn chung cùng gia đình cho tiện và cuối tháng, cô sẽ thanh toán tiền ăn cùng tiền nhà cho mẹ Lợi.

Phương tiện đi dạy học của cô Lan ngày hai buổi đến trường Tiểu học Trường Sơn là chiếc xe đạp mini Phượng Hoàng. Năm nay, cô Lan đã 26 tuổi rồi còn gì, nghĩa là cô lớn hơn Lợi những 10 tuổi ; không hiểu sao cho đến nay mà cô vẫn còn độc thân, thậm chí đến bồ bịch cô cũng không có nữa là, chắc có lẽ cũng là do duyên kiếp hay sợi dây tiền định tình yêu chưa trói buộc được cô mà thôi.

Nếu đổ thừa do nhan sắc cô thì cũng không phải! Tuy cô không đẹp đến nỗi nghiêng thành đổ nước nhưng cũng rất duyên dáng, mặn mà và dễ thương ở nơi nước da bánh mật của cô như người ta thường nói “nước da trâu nhìn lâu mới đẹp”.

Một khuôn mặt múp míp, tròn trịa ôm phủ bởi mái tóc bumbê demigarcon đen nhánh, óng ả, thướt tha, mềm mại như nhung. Vầng trán cô Lan thấp nhưng bù lại là đôi mắt cô xoe tròn, đen láy, long lanh, ướt át và sắc lẻm hai hàng mi cong vút tựa dao cau sẵn sàng cứa nát bất kỳ trái tim nào dù già hay trẻ. Sống mũi cô thấp nhưng khá gọn gàng, cân đối giữa hai gò bánh bầu ; trên chiếc cằm chẻ xinh xắn là đôi môi dày mọng, thắm đỏ một cách tự nhiên, hơi chề và dường như là không bao giờ ngậm môi lại được ; khi cười, đôi môi ấy luôn để lộ hai hàm răng trắng đều như ngà và hai lúm đồng tiền ở hai bên khóe trông thật dễ thương, gợi cảm.

Vóc dáng, thân người cô tuy không được có chiều cao cho lắm nhưng cũng không phải là mập mạp, sồ sề ; trái lại khá mảnh mai, cân đối, thon thả và gợi cảm tạo nên những đường nét thanh nhã trên tấm thân một người con gái trinh nguyên, đầy đặn. Tình cảm giữa cô Lan và Lợi bắt đầu có ngay từ ngày đầu tiên cô bước chân vào dạy lớp 5B tại trường Tiểu học Nam Tỉnh lỵ nhưng chẳng qua chỉ là tình cảm cô trò mà thôi vì không những học giỏi mà tính tình Lợi lại hiền lành, ngoan ngoãn, dễ thương.

Do đó, cô Lan trong cũng như ngoài giờ học thường gọi Lợi bằng cái tên cô tự đặt là Mimi, tên người ta dùng để gọi một con mèo. Trước kia, ngoài giờ học buổi sáng, vào buổi chiều rãnh rỗi, Lợi vẫn thường hay đến phòng tập thể giáo viên nữ tại trường để cô Lan chỉ nó thêm cách giải những bài toán khó và phụ giúp cô một số công việc lặt vặt như xách nước, chẻ củi, nấu cơm, mua đồ dùng giùm cô…

Thỉnh thoảng, nó lại mang quà đến biếu cô và hai cô giáo cùng phòng như ổi, trái cây, măng cụt…..Trong năm học có đến hai lần, vào buổi tối, cô dẫn nó đi xem phim ở rạp hát rồi sau đó là hai cô trò đi ăn chè, đi vòng vòng chơi đến tối mịt mới về. Những kỷ niệm tuổi thơ sáu năm về trước cứ hiện dần, hiện dần trong ký ức khi Lợi được chị Hai Hảo nói cho biết là có cô Lan- cô giáo dạy lớp 5 của nó hồi trước đến thuê nhà ở trọ và lập tức, ký ức trỗi dậy thành những niềm hân hoan vô bờ vô bến. Tối hôm đó, vì phòng ngủ hai cô trò sát bên nhau nên cô và nó cứ mãi rù rì nói chuyện với nhau thật vui vẻ, tâm đắc cho đến tận khuya mới chịu đi ngủ.

Kể từ ngày hôm ấy trở đi, hai cô trò nối lại tình cảm thời xa xưa, ngoài thời gian đi dạy và đi học ra, cả hai cứ quấn quýt bên nhau như bóng với hình, tựa đôi sam sống kiếp phiêu bồng dưới đáy đại dương. Lúc này, vì tối nào cũng mưa nên cô Lan và Lợi hẹn nhau tối nào khô ráo sẽ đi coi phim, ăn chè, dạo phố để cùng nhau dệt lại những kỷ niệm hồn nhiên xa xưa giữa hai cô trò. Lợi tuy đã lớn, đã trãi qua nhiều cuộc tình nhưng đối với cô Lan, tình cảm của nó dành cho cô cũng ngây thơ như xưa chứ hoàn toàn chưa hề có dấu hiệu luyến ái lợi dụng cô vào con đường trụy lạc xác thịt ; còn cô Lan từ trước đến giờ, cô vẫn đàng hoàng giữ kẻ tuy rất vui tươi, hòa đồng cùng thằng học trò do vậy mà quan hệ giữa hai cô trò vẫn phẳng lỳ như tờ giấy trắng trinh nguyên, chưa hề nhuốm phải một vết mực hoen ố nào cả.

Vẫn như ngày xưa, Lợi rất quan tâm chăm sóc cô giáo cũ của nó, từ miếng ăn cho đến giấc ngủ, chia sẽ bao chuyện vui buồn đến chuyện sức khỏe của cô…Buổi chiều, cô Lan đi dạy và thường không khóa phòng nên nhiều lần nó đem để sẵn quà bánh trong phòng cho cô ; có khi, xe đạp cô bất tử bị xẹp lốp, dù sáng hay chiều, nó lại chịu khó mượn xe Honda của bố chở cô đến trường rồi cuối buổi lại đón về.

Dĩ nhiên, trên đời này chuyện gì đến rồi cũng sẽ đến thôi, trong đó kể cả những chuyện bất ngờ không sao lường trước được ; đó là cô Lan cùng Lợi trong đầu óc cả hai không hề nghĩ rằng cơn bão số 9 hai ngày tới sẽ đổ bộ vào Bà Rịa – Vũng Tàu và hai cô trò lại say đắm yêu nhau ngay trong đêm bão giông mịt mù trời đất ấy. Số là sáng hôm ấy, cả nhà Lợi lên chiếc xe 12 chổ đi Sài Gòn dự đám cưới chị Huyền-con bác Dương và vì đó là ngày Lợi phải tham dự kỳ thi khảo sát chất lượng đầu năm do trường tổ chức nên Lợi đành phải ở nhà.

Gặp lúc khác, chắc là nó đã làm mình làm mẩy lên rồi nhưng vì lúc này bên cạnh nó luôn luôn có sự hiện diện của cô Lan trong nhà do đó, nó hoàn toàn không hề cảm thấy buồn chút xíu nào cả ; trái lại, nó cảm thấy vui vẻ vô cùng vì nếu đêm nay trời đừng mưa thì chắc chắn hai cô trò thế nào cũng sẽ đi xem phim với nhau mà không cần phải xin phép gia đình.

Sau khi xe lăn bánh và cô Lan cũng đã đạp xe đi dạy, trước lúc đi học, bất chợt nó thấy có một tờ giấy gấp đôi rớt nơi cửa phòng cô Lan liền cúi xuống lượm, mở ra xem thì đó là tờ sơ yếu lý lịch của cô vô ý đánh rơi. Trên tờ sơ yếu lý lịch ghi “Trần thị Nhật Lan, sinh ngày 7/10/…Ủa, hôm nay là sinh nhật của cô, sao mà mình không biết vậy kìa? Quả là mình thật quá vô tâm! Với ý nghĩ là phải tự mình chuẩn bị một bữa tiệc sinh nhật thịnh soạn cho cô giáo cũ của mình, Lợi cất tờ giấy vào cặp để trưa hay chiều trao lại cho cô Lan và hân hoan đi đến trường mà hoàn toàn không hề biết trời sắp đổ mưa.