Nô lệ

Nàng vẫn đứng lặng lẽ gần đó như một nàng hầu đợi lệnh chủ nhân.

Do chọn vị trí ngược sáng nên hầu như toàn bộ thân thể phơi bày sau chiếc đầm mỏng manh.

Chiếc xì líp Hoa đang mặc ác liệt thật, tuy không có màu sặc sỡ nhưng lại nổi bật đến lạ kỳ.

Nó chẳng khác gì mảnh vải ren úp hững hờ trên cái gò rậm hoa thơm cỏ lạ.

Không cần phải quá chú ý Mạnh cũng có thể mơ hồ nhận thấy màu sắc thật khác biệt trên mảnh đất màu mỡ giữa hai chân Hoa, rõ ràng nó sậm màu hơn những nơi khác.

Hoa thẹn đỏ mặt khi chợt phát hiện Mạnh đang soi mói lên thân thể mình.

Nàng cúi mặt giấu đi ánh mắt rối bời.

Chết chưa, vì muốn làm bữa ăn thật nhanh nên Hoa quên cả mặc áo lót lúc thay đồ.

Đôi bầu vú nung núc như phơi trọn cả hai viên hồng ngọc trước mặt một người đàn ông xa lạ.

Nàng viện cớ gió lớn phải giữ váy áo để lấy tay che chắn vùng trung tâm, tay còn lại vòng lên ôm ngực một cách lúng túng.

Hình ảnh đó thật khiêu gợi tạo cho Mạnh cảm giác lâng lâng khó tả, chưa bao giờ anh có một bữa ăn thú vị đến vậy.

Mạnh lấy khăn ướt lau miệng rồi vẫy Hoa đến dọn bàn.

Nàng khép nép bước đến khom người thu gom mọi thứ đặt vào cái mâm bằng inox sáng choang.

Đôi vú thả tự do trong chiếc áo khoét khoét rộng cổ, hai tòa thiên nhiên gần như phơi trọn trước mặt Mạnh trong một cự ly gần đến mức anh có thể ngửi thấy mùi da thịt của nàng.

Nhìn trong tư thế cúi khom, đôi nhũ hoa đẹp hơn gấp trăm lần khi nàng đứng thẳng.

Bầu vú no tròn nở nang trinh nguyên chưa được một bàn tay nào khai phá.

Núm vú hồng hào chưa từng có cái miệng nào mấp mút lấy một lần.

Sự bối rối tăng dần theo cường độ tia nhìn của chủ nhân.

Hoa không biết làm sao hóa giải tình thế khó xử này, không lẽ cứ treo ngực cho người ta tha hồ ngắm nghía, còn lấy tay che lại cũng không ổn, vậy có khác nào vã vào mặt người đối diện.

Nàng quỳ gối xuống sàn nhà, phải rồi tư thế đơn giản như thế mà không nghĩ ra, nàng nhẫn nại tiếp tục công việc thu dọn và thấy hài lòng khi ánh mắt cú vọ kia đã dời đi nơi khác.

– Em đẹp lắm – Mạnh vuốt má âu yếm – Bộ áo này rất hợp với em.

– Dạ… cảm ơn. Anh muốn uống nước gì để em xuống lấy.

– Khỏi, anh tự lấy được rồi – Giọng Mạnh đối với Hoa đã dễ nghe hơn lúc trưa.

Hoa vừa đứng dậy bưng mâm bát đĩa định bước xuống cầu thang thì Mạnh nói với theo.

– Đêm nay nhớ sang phòng anh sớm nhé!

Hoa tái mặt suýt nữa trượt chân. Điều tồi tệ nhất cuối cùng đã đến.

Phần 4

Hoa cố giải quyết việc nhà thật gọn gàng để còn có thời gian định thần trước những gì đã diễn ra dồn dập chỉ trong một buổi chiều.

Nàng cũng cần thời gian chuẩn bị tâm lý cho cuộc chạm trán không thể né tránh.

Nàng ngồi một mình bên balcon, gửi cái nhìn vô hồn vào cảnh chiều tà.

Mặt trời như quả trứng gà đỏ ửng đang rớt dần xuống đường chân trời phía xa rồi đột ngột bị mặt đất nuốt chửng.

Ánh sáng vụt tắt, bóng tối ập đến đổ đầy mọi ngóc ngách của không gian cô quạnh.

Hôm ấy Hoa cũng ngắm mặt trời lặn bên cửa sổ xiêu vẹo, cảm nhận thời gian trôi đi chậm rãi trong không khí u ám nặng nề.

Nhưng hôm nay đã khác hẳn, buổi hoàng hôn kết thúc một cách vô trách nhiệm, dường như nó chỉ thoáng qua để mau chóng đưa cảnh vật chìm vào bóng đêm.

Vậy là thời khắc định mệnh của đời con gái đến rồi sao?

Nàng không còn cơ hội để có thể kéo dài thêm một phút nào nữa sao?

Cuộc sống thật bế tắc, số phận nghiệt ngã đã bịt hết mọi lối thoát.

Hoa chỉ còn biết cúi đầu đi thẳng về phía trước, đi về phía tương lai mù mịt vô định.

Cơn gió se lạnh chợt vuốt ve lên khuôn mặt thánh thiện, nàng mặc kệ những sợi tóc mai đang lả lơi trong gió rồi hùa nhau bỡn cợt trước nỗi buồn nhói lòng.

Hoa gõ cửa, một tiếng… hai tiếng… Và cũng như lần trước vừa đưa tay lên thì cửa mở toang.

Mạnh sững người khi thấy nàng trong chiếc khăn quấn kín từ vai đến cổ chân.

Anh nhíu mày dường như không được hài lòng.

Cánh cửa đóng sầm lại sau lưng khiến Hoa giật thót tim.

Nàng đưa mắt nhìn quanh không gian rộng lớn mà mỗi ngày mình vẫn chăm chút cẩn thận.

Ánh sáng của những ngọn đèn nhuộm cho căn phòng một màu vàng ấm cúng và rực rỡ tựa như một cung điện.

Hoa mím chặt môi, đây không phải điều nàng mong đợi, nàng đã hy vọng được đắm mình trong bóng tối hay chí ít chỉ là một ngọn đèn le lói để có thể chôn giấu những cảm xúc đầu đời.

Mạnh ngồi xuống mép giường, giờ thì nàng đang cố trấn tĩnh để có thể quan sát anh.

Trời ơi ngượng chết đi được, anh ta chỉ quấn mỗi chiếc khăn tắm ngang bụng.

Cả thân hình lồ lộ trong không gian tĩnh lặng chỉ có một nam với một nữ.

Dù e thẹn nhưng Hoa vẫn kịp bắt gặp những múi cơ săn chắc trên cơ thể chàng thanh niên hừng hực sức trẻ.

Lông ngực thật rậm rạp phân bố khắp nơi rồi cùng hội tụ thành một đường chạy dài xuống bên dưới chui vào chiếc khăn vắt ngang người.

– Em đã đến rồi, thưa anh!

Hoa buông lỏng hai tay, chiếc khăn quấn trên người rơi xuống cuộn tròn dưới đôi chân ngọc ngà.

Mạnh há hốc chết trân.

Không chết sao được khi Hoa đang để trần bộ ngực sau chiếc áo ngủ mỏng đến không thể mỏng hơn.

Bên dưới, vùng cấm địa được che đậy hững hờ bởi chiếc quần lót bé xíu, nó bé đến nỗi gần như không che được gì.

Mảnh ren nhỏ bằng hai ngón tay làm sao phủ hết hai chiếc môi ửng hồng dù đã nép sát vào nhau.

Khe suối huyền bí càng được đào sâu bởi cặp môi căng mọng nung núc điểm xuyết trên đó những ngọn cỏ phất phơ.

Hoa nhún chân nơi khớp gối mong khép bớt vùng kín, đôi tay nàng chợt thừa thải không biết phải làm gì, khi thì lúng túng bảo vệ cô bé của mình, khi thì ngại ngùng mở ra cho người ta ngắm nghía.

Hoa thật đáng thương, nàng bị động hoàn toàn và trân mình chờ thời khắc quyết định, nàng chẳng khác gì vật hiến tế trong một nghi thức tôn giáo cổ xưa.

Thời gian một lần nữa trở thành kẻ thù, giờ nó đã dừng hẳn lại, nàng tin như thế.

Chưa bao giờ Hoa thấy mình tệ hại đến mức này.

Nàng từng khinh bỉ những cô gái quê hồ hởi lên thành phố cởi đồ cho bọn ngoại ban lựa chọn.

Giờ thì sao?

Nàng có khác gì đám người đó đâu?

Những phút giây lặng lẽ nặng nề trôi đi, cây kim gió của chiếc đồng hồ treo tường vẫn miệt mài phát âm thanh lạch cạch. Máy điều hòa đều đặn tỏa hơi lạnh ngập cả gian phòng nhưng mồ hôi vẫn thấm ướt sống lưng và chảy dài trên khuôn mặt ngây thơ bé bỏng.

– Em có người yêu chưa? – Không gian như thu hẹp tạo cảm giác ấm cúng khi giọng nói êm ái cất lên xua tan sự ảm đạm.

– Dạ từng có, nhưng người ta bỏ rơi em rồi.

– Hai người đã từng… gần gũi nhau chưa?

– Chưa ạ – Hoa đỏ mặt – Em còn trong trắng.

Không thể giả được, trước con mắt sành đời như Mạnh thì đừng mong có cô gái nào đủ bản lĩnh dối gạt chuyện này. Phản ứng ban đầu đủ để Mạnh tin lời Hoa, hơn nữa anh còn có cơ hội để kiểm chứng kia mà.

– Em cởi áo đi.

– Dạ!

Giọng Hoa nhẹ tựa hơi thở. Nàng đưa tay gạt sợi dây áo đang vòng trên bờ vai thon, chiếc áo ngủ trễ xuống lộ hẳn một bên ngực. Hoa bối rối lấy tay che lại, tay kia tiếp tục gạc sợi dây còn lại, chiếc áo rơi hẳn xuống chân nàng.

– Giờ đến quần lót, cởi đi.

Tay Hoa miễn cưỡng rời bỏ hai bầu vú. Đôi gò bồng đảo vung cao ngạo nghễ trước mắt Mạnh như lời thách thức. Nàng luồng ngón tay vào sợi dây vắt ngang hông chầm chậm kéo xuống. Những vùng da thịt cuối cùng đang dần hiện ra trong ánh sáng rực rỡ của gian phòng. Cặp nhũ hoa võng xuống theo động tác cúi sâu, đó cũng là hình ảnh Mạnh đã được chiêm ngưỡng trên lầu vọng nguyệt. Hoa đạp chân lùa chiếc quần xì líp rơi xuống sàn nhà rồi bước ra khỏi mới quần áo hỗn độn, đôi tay gượng gạo che chắn hai khu vực nhạy cảm trên thân thể nõn nà.