Nhật ký cuối cấp

Má tôi đỏ lựng, in hằn rõ nét hình 5 ngón tay nhỏ nhỏ xinh xinh. Cái tát diễn ra quá nhanh và quá bất ngờ. Tôi bất động, lần đầu tiên trong đời bị gái tát ( trừ mẹ ). Cảm giác bỏng rát vùng mặt thật điên hết cả người.

Lúc tôi sang, thấy bé vẫn đang nằm lim dim nhưng hình như chưa ngủ. Ngó vào bếp thì thấy cô đang nấu ăn. Thế là mới lại gần giường, vừa mới đặt tay lên trán con bé xem nó có sốt không thì… ăn ngay cái tát vào mặt. Nhục nhã và đau đớn, người bị tát là tôi. Nhưng cái đệt… kẻ khóc lại là con bé… đéooo… hiểuuu!!!

– Em bình tĩnh Phương ơi. – Cô ôm chặt con bé.
– Huhu… b.. ỏ… ra!

Thể trạng bé lúc này rất yếu. Mặt mũi hốc hác xanh xao, tóc tai bù xù… cơ mà vẫn phảng phất mùi thơm… éo hiểu con gái nó là cái giống gì nữa.

– Chị bỏ nó ra, xem nó làm gì. – Tôi lên tiếng sau 1 phút bất động

Cô nhìm tôi rồi buông con bé ra… Bốp… lần này là má bên phải… cân rồi…

– T.. hằn.. g… kh… ố.. n… nạn… CHÓ ĐẺ… bụp… aaa… bốp… bốp…

Con bé gào lên, xông vào đấm, véo, cấu, cào tôi túi bụi. Tôi đứng yên, chịu đựng nỗi đau thể xác. Không hiểu con này nó có học võ không mà lực đấm của nó mạnh mẽ trâu bò đến vậy. Cứ thế nó gào, thét, đập tôi như đập con… cún. Vừa khóc vừa đánh, tôi thấy nó đáng thương vô cùng…
– ĐỦ CHƯA !
Đưa tay nắm chặt tay bé, tôi ẩn bé sát tường…
– MẸ… MÀY… THẰNG CHÓ…
Đang định phang cho nó toè cmn mỏ cơ mà éo dám…
– CHỬI CÁI… ĐÉO GÌ… ĐIẾC TAI TAO…
– MẸ THẰNG… CHÓ… CHÓ… HUHUHU…
– …
– BỎ TAO RA… HƯ.. HƯ..
– …
– AAAAAA… BỎ RA… ĐAU QUÁ…
– T… thả Phương ra…
Cô kéo tôi ra khỏi người con bé. Tôi tức lắm, càng bóp chặt tay hơn…
– Huhuhuhu…
– T.. bỏ… ra… T…
– Nói… sao đánh tôi!!!
– Huhu… huhu…
– NÓI… bóp tay mạnh hơn…
– AAAA… HUHUHU…
– Trời ơi… T… có gì bình tĩnh T ơi. – Cô vẫn cố gắng kéo tôi ra nhưng vô ích.
– Chị đi ra. – Tôi quát.
– Ơ…
– NÓI… MAU…
– Mẹ… huhuhu… đau… mà… huhu…
Con bé đuối sức, khóc không thành tiếng nữa. Nhìn rất ư là tội nghiệp…
– Hừ…

Tôi thả tay nó ra, dù sao nó cũng là con gái. Chân yếu tay mềm, nhỡ mà bóp mạnh quá… hỏng hàng nó thì bỏ mẹ.
– Em sao không? Trời… đỏ hết tay rồi thằng kia. – Cô tức giận nhìn tôi.

Xoay xoay cổ tay, tôi nhìn cô và con bé bằng ánh mắt bất cần. Tức là 1 điều hiển nhiên, nhưng cũng vì thương bé quá. Chả biết bé làm sao nữa…
– Hư… ư… ư…
– Thôi nào… nín đi, em sao nữa vậy hả Phương ơi.
Cô dìu bé lên giường, giọng trùng xuống… nghe rất buồn.

– N… ó… n. ó… ấy.. ấ… y… n… ó… h.. iếp… e.. m… hưhư…
Con bé nấc lên từng tiếng 1.

– Hảaaa…

– Ê… ê… con kia… nó… i… gì… gì… vậy… HẢ.. Tôi lắp bắp.

– Phương… sao em nói vậy… – Cô đỏ mặt quát.
– ĐÂY… HUHU… XEM… ĐI… ĐỒ KHỐN NẠN.

Con bé lật tấm chăn lên, chỉ tay vào một khoảng đệm… ôi cái gì vậy trời… trên cái đệm trắng… có một… vài giọt… máu tươi… OMG…

Tôi như chết đứng…
– Huhuhu… chị… ơi… Con bé ồm trầm lấy cô nức nở
– T…

Cô nhìn tôi ngỡ ngàng, mắt tôi cũng mờ đi. Hình ảnh tối qua chạy qua bộ não. Hình ảnh hai thân thể gần như… trần chuồng… dính chặt lấy nhau. Nhưng… nhưng không thể nào, tôi thề với trời là tôi chưa hề làm gì bé. Thậm chí tôi còn chưa nhìn thấy “cô bé” cơ mà. Sao có thể xảy ra được… không… không thể nảo…
– Không… Không phải… không…

Tôi ôm đầu, choáng váng, tôi bấn loạn thật sự. Cái thứ “đỏ đỏ” trên tấm nệm cứ mập mờ ẩn hiện trước mắt tôi. Chả lẽ đó là sự thật? Sự thật rằng tôi… đã lấy đi sự trong trắng của bé. Trời ơi… tôi phải làm sao… tôi không hề… không hề làm vậy thật mà. Ba con người, trong cái không gian nhỏ của căn phòng.

Nhìn sang cô, nước mắt cô lại chảy. Sâu thẳm trong ánh mắt là ngọn lửa tức giận. Đúng… cô đang căm thù tôi, tôi cảm nhận được điều đó. Tối qua, tôi đã nói gì… vậy mà giờ đây, chính thứ đó đã tố giác tôi. Tố giác kẻ nói dối như tôi. Cảm giác ứ nghẹn, tôi không phát ra được tiếng nào. Quá rõ ràng, thanh minh cũng đã muộn.

– T về đi. – Cô lạnh lẽo ra lệnh.
– Em…
– Về đi. – Cô quát.

Tôi im lặng, biết nói sao giờ, khi mọi chứng cứ đã rõ ràng… Đang tính quay trở ra thì bé hét lên:

– ĐỨNG LẠI!!!

Tôi giật mình, khựng lại…

– Anh đã cướp mất đời con gái của tôi còn tính chạy đi à…
Bé trừng mắt, nói gằn từng chữ…

– Tôi… xin… lỗi…
Tôi sợ… sợ nó chạy lại cầm con dao cắt chym trả thù thì chết…

– Anh tưởng xin lỗi mà được à, anh đã hại đời tôi rồi, giờ anh phải lấy thân mình đền bù cho tôi…

– Cái gì!!!

– Hừ… Từ nay trở đi, anh là của tôi, tôi nói gì anh phải nghe, tôi sai gì, anh làm nấy, cấm cãi, nếu không tôi sẽ liều mạng với anh…

– Vầng, nhưng mà hôm qua tôi đã “ấy” đâu…

– Cấm cãi… chứng cứ rõ ràng rồi mà anh còn chối à…

– Nhưng…

– Không nói nhiều, từ nay tôi mà thấy anh đi với con nào là chết với tôi…

Vâng… Từ đó trở đi tôi và bé chính thức trở thành người yêu của nhau… Bé vẫn thế, vẫn bướng bỉnh, vẫn hay “ăn hiếp” tôi… Cơ mà thi thoảng bé cũng dễ thương lắm ý…

Phải hơn một năm sau, tôi mới được làm “chuyện ấy” với bé, và đó là lần đầu của bé luôn. Hỏi bé sao lần trước chảy máu rồi mà, sao lần này lại chảy tiếp… Bé cười mỉm:

– Ngố… Lần trước là em bôi màu nước lên đệm để bẫy anh đấy…
– …
— Hết —