Người mẹ giản dị

“Tao sẽ giết thằng khốn đó! Cả con đĩ chó đó nữa!”

“Sau khi mẹ thỏa mãn cho con cái đã.” Tôi thầm nghĩ khi thấy mẹ đi vô bếp.

Mẹ tiếp tục chửi rủa họ được một lát, sau đó bình tĩnh trở lại. Tận dụng cơ hội, tôi nói với mẹ:

“Thế mẹ sẽ giữ lời hứa của mình chứ?”

Mẹ trừng mắt nhìn tôi và bước đến gần tôi, cởi phăng cái áo ra khỏi người và ném xuống sàn nhà.

“Tao sẽ giữ lời!” Mẹ bắt đầu cởi quần dài xuống mắt cá chân rồi đá văng nó ra. “Lại đây nè Sáng! Cơ thể này là dành cho mày. Địt tao đi, để thỏa mãn cơn nứng cặc của mày! Mày với bố mày giống nhau cả thôi, không có máu mủ ruột thịt, không có cấm kỵ gì hết! Mày muốn lồn thôi chứ đéo quan tâm là cái lồn của ai!”

Đúng thật là tôi nứng cặc, nhưng nghe mẹ tôi nói vậy làm tôi cảm thấy tự ái. Cúi xuống nhặt quần áo quăng trả lại cho mẹ, tôi nói:

“Con đã cưỡng hiếp mẹ một lần rồi. Giờ con cũng có thể làm chuyện đó được, nhưng con muốn mẹ tự đến với con và dâng hiến cho con kìa. Từ giờ đến khi đó con sẽ không chạm vào người mẹ đâu!”

Nói xong tôi đi ngang qua mẹ và về phòng mình. Đến cửa phòng, tôi quay lại nói với mẹ:

“Con không biết bố thì sao, nhưng con thì quan tâm cái lồn của ai cho con địt đấy nhé. Mà con chỉ muốn cái lồn của mẹ thôi, chứ không phải cái lồn nào cũng được. Có lẽ mẹ thấy không đúng với tự nhiên nhưng mà con yêu mẹ.”

Tôi vào phòng và khóa cửa lại. Nhanh chóng, tôi lên giường và sục cặc. Tôi tự hào về cách tự điều khiển bản thân ngay cả khi mẹ đứng gần tôi, cởi quần áo ra cho tôi địt trong khi cặc tôi đau nhức muốn được địt mẹ. Tôi biết mẹ đã bị bẽ mặt bởi hành động đáp trả của tôi, điều này sẽ cho tôi có quyền lực nhiều hơn đối với mẹ.

Đêm xuống, bố mẹ cãi nhau khi bố về nhà. Bố không vui còn tôi rất thích thú, nhưng tôi kiềm chế cảm xúc của mình lại và bảo mẹ hãy chấp nhận sự thật hoặc là bị đối xử tệ. Mẹ khóc nhưng sau đó giữ im lặng.

Tôi quyết định dùng bố để cho mẹ có thể lên giường với tôi. Tôi biết dượng sẽ đi ra đồng trong vài ngày nên tôi khuyến khích bố đi ngủ qua đêm với dì. Đêm đầu tiên chồng dì vắng nhà, bố đến nhà dì lúc 9 giờ tối. Đêm đó tôi và mẹ ai nấy ngủ phòng riêng của mình như thường lệ. Ngày hôm sau, mẹ cố làm dịu với bố nhưng bố bỏ lơ mẹ.

Mẹ tiếp tục khóc cả ngày hôm đó. Đêm xuống thậm chí bố không thèm về nhà ăn cơm tối. Mẹ nấu món ăn yêu thích cho bố nhưng không được ích lợi gì. Vì vậy mẹ bảo tôi mang đồ ăn sang nhà dì cho bố ăn. Tôi đi rồi trở về sớm vì họ cảm thấy bối rối khi nói chuyện với tôi.

Tôi về nhà và cả hai mẹ con tôi cùng ăn cơm tối. Mẹ hỏi tôi là bố nói gì. Tôi nói là bố không về nhà và sẽ ngủ qua đêm ở nhà dì. Hai mẹ con tôi ăn cơm tối xong rồi ai nấy về phòng ngủ.

Tôi thức dậy lúc 9 giờ sáng. Khi tôi đang đọc sách thì mẹ gõ cửa. Tôi bảo mẹ vào. Mẹ vào phòng tôi và hỏi tôi đang làm gì. Tôi nói là đang đọc sách. Sau đó mẹ đến ngồi bên mép giường, nghiêng người chống tay để nhìn tôi. Tôi chú ý đến cặp vú to tròn của mẹ đang hở ra một phần. Mẹ nhìn tôi và nói:

“Mẹ không ngủ được Sáng ơi, lâu rồi giờ mới như vậy.” Rồi mẹ ngập ngừng nói tiếp. “Mẹ bị con ám ảnh rồi. Mẹ đã cho con bú từ cặp vú này. Con lúc nào cũng dễ thương khi vừa bú vú mẹ vừa ngủ. Mẹ không bao giờ nghĩ là mình sẽ chia lìa nhau khi chơi đùa vui vẻ bên nhau. Con ngủ với mẹ đến lúc 9 tuổi. Từ khi con có phòng riêng thì mẹ mới học cách để cho con trai của mẹ ngủ riêng một mình.”

Mẹ ngừng nói một chút rồi tiếp lời:

“Mọi thứ đều tốt đẹp sau đó. Nhà mình là một gia đình hạnh phúc tuyệt vời, tận hưởng mọi thứ. 9 năm nữa trôi qua, giờ mọi thứ đã thay đổi hoàn toàn. Con đã lớn và cho mẹ thấy một cách mà không người mẹ nào từng trải qua. Rồi sau đó bố con thấy dì con ngon lành hơn bà mẹ già của con. Giờ thì mẹ chỉ còn lại một mình thôi Sáng à!”

Tôi cảm thấy hơi buồn khi nghe mẹ nói vậy. Mẹ lại tiếp tục tâm sự với tôi:

“Hồi xưa mẹ con mình ngủ chung với nhau rất nhiều lần, từ khi mẹ sinh con ra. Mẹ nhận ra mọi thứ đã thay đổi giữa hai mẹ con mình, khi con nói là mẹ nên dâng hiến cơ thể của mẹ để ngủ với con. Mẹ nhận ra có một nghĩa mới khi nói”hai mẹ con ngủ chung với nhau”. Trước đây mẹ không bao giờ để ý là mặc đồ gì khi hai mẹ con mình ngủ chung. Nhưng giờ con để ý đến cơ thể của mẹ, bên trong bộ đồ này. Mẹ biết mẹ không chỉ là mẹ của con, mà còn là một người đàn bà đối với con, một người đàn bà mà con thèm muốn! Còn con không chỉ là con trai của mẹ mà còn là một người đàn ông, một người đàn ông muốn điều khiển và có thể cưỡng hiếp mẹ ruột của mình. Cũng giống bố con, con muốn chứng tỏ cho mẹ thấy là con có thể làm được bất cứ thứ gì mình muốn.”

Tôi im lặng lắng nghe và để cho mẹ bộc bạch hết mọi điều mà mẹ muốn nói. Mẹ thở dài rồi nói tiếp:

“Mẹ không biết phải làm gì bây giờ, cả hai người đàn ông mà mẹ yêu thương đều phản bội mẹ!”

“Con không phản bội mẹ!” Tôi cắt ngang lời mẹ. “Con yêu mẹ và sẽ làm bất cứ điều gì vì chuyện đó. Con làm để đưa người yêu của mình lên một tầm cao mới.”

“Không có đứa con trai nào lại thèm muốn mẹ nó cả, Sáng à.” Mẹ nói.

“Con đây nè! Mà mẹ cũng nên hiểu điều đó.” Tôi đáp.

“Nhưng nó sai trái.” Mẹ nói. “Thật là sai trái tội lỗi vì mẹ là mẹ ruột của con và còn là vợ của người khác.”

“Đúng rồi, mẹ có ông chồng tuyệt vời lắm.” Tôi nói. “Mẹ đang ngồi đây rao giảng đạo đức và ngay lúc này có lẽ chồng mẹ đang đụ em gái của mẹ đó.”

“Đó không phải chuyện của con. Ổng vẫn là chồng mẹ.”

“Vậy thì mẹ đi mà nói với ổng, cớ sao phải làm phí thời giờ của con?” Tôi nói và trở lại đọc sách.

Mẹ như trở lại với thế giới này. Thế là mẹ lại sụt sịt khóc rồi nói:

“Chồng mẹ thì bỏ mẹ, còn con thì nói mẹ hãy để con một mình. Mẹ biết làm gì đây? Dù gì thì mẹ cũng là vợ của ổng mà Sáng!”

“Con sẽ cho mẹ biết một điều, nếu mẹ muốn có một giải pháp.” Tôi nói một cách quyết đoán.

Mẹ tiếp tục khóc nức nở và hỏi:

“Là gì?”

“Cứ mặc xác ổng đi! Mẹ nên bỏ ổng và sống theo cuộc sống của riêng mình.”

“Con nói nghe thì dễ lắm. Mẹ sẽ làm gì nếu bỏ ổng?”

“Con sẽ ở với mẹ.” Tôi đáp.

“Ý con là muốn mẹ làm vợ lẽ của con hả?” Mẹ hỏi.

Tôi bị sốc, nhưng vẫn cố trả lời mẹ:

“Con định nói là như một người mẹ…”

“Mẹ hay vợ lẽ, đối với con thì cũng như nhau thôi.” Mẹ gắt gỏng ngắt lời tôi.

Tôi tiếp tục im lặng.

“Nếu con là con trai ngoan thì mẹ sẽ làm điều đó.” Mẹ nói.

“Vậy mẹ sẽ làm gì một khi con cưới vợ?” Tôi hỏi.

“Cũng giống như những bà mẹ khác thôi. Ở trong nhà và chăm sóc cho con và cháu của mình.”

“Mẹ thấy có bao nhiêu bà mẹ đang sống với con trai của họ?”

Mẹ trở nên im lặng.

“Không có con vợ nào thích có bà mẹ chồng ở quanh quẩn trong nhà. Mẹ nhìn quanh làng mình đi.”

“Nhưng như thế không có nghĩa là…”

“Nghĩa là không có nhiều người muốn thế.” Tôi nói.

“Nhưng tại sao con lại ham muốn mẹ?” Mẹ hỏi.

“Vì con yêu mẹ!”

“Con trai nào mà chẳng yêu mẹ. Nhưng họ không…”