Người cha bị vô sinh

“Anh không muốn bị ba mẹ em bắt gặp”

“Vậy trước đây thì muốn à? ”

“Ơ… ngày mai mẹ anh… ”

“Mẹ anh! Lại là mẹ anh! Em biết vì ba anh không cho mẹ anh mua sắm nên có chuyện rắc rối thôi”

“Thủy à, bả đã mất một đứa con… ” Tôi muốn nói “con của mẹ con anh”, nhưng không, vì lý do rõ ràng.

“Đó là chuyện của một tháng trước”

Thủy nói, tôi nhìn cô ta với một cái nhìn hoàn toàn khác, và tự nhìn lại mình với một cái nhìn hoàn toàn khác.

“Để anh đưa em về”

“Đó là mụn nhọt, đúng không? ”

“Cái gì? ”

Thủy chỉ vào trán mình.

“Đây nè! Đây là mụn nhọt! Nhìn nó thấy ghê làm anh chán em trong đêm nay. Thừa nhận đi”

“Ừ, thì là mụn nhọt” Tôi nói và chở bạn gái của mình về.

Ba ngạc nhiên khi thấy tôi và mẹ trở lại. Hai lần trong hai ngày. Tôi đang đeo cái kính đen để trông già dặn hơn. Tôi định vào trong tìm cách ăn cắp cái áo choàng, tìm cái lọ và phun tinh dịch vào trong đó đúng lúc bác sĩ lấy tinh trùng còn nóng hổi của tôi để cung cấp cho trứng của mẹ tôi.

Đó là để nói thôi, tôi chỉ chở mẹ tới phòng khám và đang chờ cơ hội để ra tay.

Đó là khi ba tôi bước vào.

“Nói chuyện gì về anh hả? ”

Tôi nói “BA! ” Còn mẹ thì nói “ANH! ” Cùng một lúc. Sau đó, mẹ hỏi:

“Sao anh ở đây? ”

“Anh sống ở đây mà. Khi không làm việc thì anh ở đây. Thôi nói nghiêm túc nè, anh nên chở em đến đây và sau đó ra ngoài ăn mừng mới phải! ” Ba nhìn tôi và mỉm cười nói thêm. “Hai mẹ con nhìn như đôi uyên ương! ”

Không hiểu ba nghĩ sao mà nói hai mẹ con tôi như vậy nữa, chả lẽ đeo cái kính đen làm cho tôi già dữ vậy sao trời!

“Thiệt ha, thằng Tuấn nó chở em tới đây rồi nên anh không cần phải bận tâm”

“Sao lại không. Hôm nay là một ngày trọng đại, anh có cảm giác rất tốt! ”

Đó là một trong ba người chúng tôi có cảm giác tốt.

Tôi sẽ không bao giờ quên khuôn mặt của mẹ khi mẹ ở lại với ba. Đó cũng là khuôn mặt khi mẹ biết rằng mình đã mất đứa con.

“Chúc may mắn nha mẹ” Tôi nói trước khi mẹ đóng cửa lại.

Nhưng, tôi cảm thấy tất cả sự may mắn này sẽ trở thành một loại may mắn khác.

Phần 4

Cuộc hẹn của ba mẹ với phòng khám lúc 4 giờ rưỡi. Ba mẹ về nhà khoảng 8 giờ.

Ngay khi nghe tiếng cửa, tôi rời khỏi phòng mình. Mẹ nói rằng mẹ không biết nó có hiệu quả như lần trước hay không. Tôi nhìn vào vẻ hiểu biết trên khuôn mặt mẹ. Tất cả những gì tôi nhìn thấy là một nỗi buồn. Tôi không dám hỏi gì, bất cứ câu hỏi gì.

“Ba con uống rất nhiều rượu trong nhà hàng. Ổng yêu cầu trước khi nhớ ra là một bà bầu thì không thể uống. Mẹ phải chở ổng về nhà đó”

“À… đây là một ngày vui mà! ” Mặt ba đang nở một nụ cười, nó đỏ lựng lên do cồn. “Đây là đêm đặc biệt mà chúng ta sẽ nhớ đến. Cái đêm mà một sự sống mới đang hình thành! ”

Ba trông rất hạnh phúc. Mẹ nhìn chằm chằm vào tôi, tôi thấy trên khuôn mặt mẹ lộ rõ sự thất vọng.

“Mẹ phải đưa ba con lên giường trước khi ổng té ngã hoặc ngủ luôn ngoài đây, phải kéo lê ổng vô trong đó thôi”

“Không có kéo lê” Ba nói như hát. “Không cho đến khi 9 tháng nữa! ”

Mẹ xốc nách ba và hướng dẫn ba vào trong phòng ngủ của ba mẹ. Khi đi ngang qua tôi, mẹ nói nhỏ với tôi:

“Kế hoạch mới”

Tôi đang chơi trò chơi điện tử trong phòng khách thì mẹ đến ngồi gần tôi.

“Mở tivi kênh tin tức hay kênh gì có người nói chuyện đi. Mở loa to lên để cho chúng ta có thể nói chuyện mà ba con không nghe được. Con biết đó, ngay cả khi say xỉn, ổng cũng thính tai lắm”

Có những điều mà chỉ có thể giải quyết một cách âm thầm dù là với mục đích tốt đẹp. Tôi nghĩ rằng điều mẹ nói là đúng thôi.

“Tuấn này, con biết mẹ phải nói thế nào không? ”

Khi tôi gật đầu, mẹ tiếp tục.

“Nó không có tác dụng đâu. Mẹ có thể cảm thấy điều đó”

“Chúng ta hãy chờ xem trước khi… ”

“Mẹ biết Tuấn à, mẹ biết mà. Đây là cơ hội cuối cùng của mẹ. Cơ hội cuối cùng của gia đình chúng ta. Nếu hôm nay không được, thì sẽ không bao giờ nữa. Con có hiểu điều đó làm cho mẹ cảm thấy như thế nào hay không? ”

“Tồi tệ lắm. Nhưng chúng ta biết làm gì bây giờ. Ba đã làm cho mọi thứ rối tung lên hết”

“Đúng vậy, ba con đã làm hư chuyện rồi. Ổng là một người đàn ông tốt. Và một người cha tốt. Nhưng, ổng đã thất bại trong chuyện này, là thụ thai cho mẹ, đã bao nhiêu năm trời rồi. Giờ thì mẹ phải ngồi đây, chỉ biết chờ đợi trong tuyệt vọng. Mẹ mệt mỏi về điều đó lắm rồi”

“Mẹ không thể chắc chắn như vậy được”

Mẹ nhìn tôi. Mẹ đang trên bờ vực sụp đổ về chuyện này, còn tôi thì trên bờ vực của cái đã sụp đổ.

“Mẹ, con sẽ làm bất cứ thứ gì để khắc phục chuyện này, nhưng giờ thì không thể được nữa rồi”

“Mẹ mừng là con nói như vậy đó Tuấn”

“Chuyện đó không thể mà mẹ? ”

“Không đâu, con vừa nói rằng con có thể làm bất cứ thứ gì để khắc phục chuyện này mà. Bởi vì mẹ sắp làm chuyện đó, là yêu cầu con khắc phục chuyện này”

“Điều đó thật là điên rồ. Phòng khám đã đóng cửa rồi. Chúng ta biết làm gì đây? Bẻ khóa và tự làm được những công việc thụ tinh nhân tạo à? ”

“Không” Mẹ nói. “Không yêu cầu phải bẻ khóa. Trừ khi cánh cửa trong phòng con bị khóa lại”

“Con không hiểu mẹ nói gì luôn”

“Tuấn! ” Mẹ nói. “Đêm nay, mẹ muốn chúng ta, hai mẹ con mình sẽ… quan hệ tình dục! ”

“Mẹ… Không… Cái gì vậy? ”

“Mẹ muốn con thụ thai cho mẹ ngay trong đêm nay. Chỉ có cách duy nhất là quan hệ tình dục. Mẹ đã từng có thai với con một lần rồi, đối với mẹ thì đó là một trở ngại lớn, nhưng đã vượt qua. Mẹ thừa nhận điều này hơi khó xử cho cả hai mẹ con mình”

“KHÓ XỬ! ”

“SShhh! Ba con nghe đó! ” Mẹ thì thầm.

“Con không thể. Con không thể đâu! Con sẽ không… ”

“Con đã nói là con có thể làm bất cứ thứ gì mà. Con có nhìn thấy ba con hạnh phúc như thế nào chưa? Đừng có nói với mẹ là con không biết gì về cách để có một đứa con nhé. Con đã để cho điều thần kỳ đó vào trong lọ khi đánh tráo tinh trùng của con trong lần trước. Thừa nhận đi con”

Tôi co rúm người lại. Đây là cách quá phức tạp đối với tôi khi nghĩ về nó một cách hợp lý.

“Phòng khám nói đêm nay là đêm mà mẹ rụng trứng. Đây là cơ hội của chúng ta, cơ hội tốt nhất của chúng ta. Đây là lần cuối cùng mà chúng ta có thể dùng phòng khám để bảo hiểm trong chuyện này. Đây là thời điểm duy nhất đó, Tuấn à. Mẹ không thể ép buộc con, nhưng mẹ có thể cầu xin con. Đây là mẹ ruột của con đang van xin con hãy cho mẹ cơ hội được làm mẹ của một sinh linh khác. Làm ơn đi con, Tuấn ơi, con trai của mẹ, con… con sẽ giúp mẹ làm điều đó chứ? ”

Tôi cúi xuống nhìn chằm chằm vào chân mình, sau đó nhìn vào mắt mẹ, tôi gật đầu thay cho câu trả lời “Dạ, con sẽ giúp mẹ”

Không có một phản ứng lớn lao nào như tôi mong đợi. Mẹ đang ở trong kiểu cách giống như làm một công việc bình thường nào đó. Mẹ nói:

“Tốt. Mẹ sẽ đi tắm. Con cũng đi tắm đi và mẹ sẽ gặp con trong phòng của con, khoảng nữa tiếng nữa”

Tôi hỏi khi mẹ đang rời đi: