Người cha bị vô sinh

“Mẹ con mất đứa bé rồi” Ba tôi nói.

“Không thể nào… ” Tôi nhìn ba tôi và nói.

Sau đó tôi đã khóc.

Đã ba tháng sau tai nạn xe cộ đã đưa mẹ đến bệnh viện với những cơn đau bụng. Những cơn đau ấy hóa ra là bị sẩy thai sau một thai kỳ chỉ mới được hai tháng.

“Ba mẹ sẽ cố gắng một lần nữa” Mẹ tôi nói, bà dường như rất hạnh phúc khi đang đứng trong nhà bếp.

“Cố gắng cái gì vậy mẹ? ”

“Cố gắng có thai chứ cái gì. Mẹ sắp tới tuổi bốn mươi rồi, còn ba con thì đang ở giữa tuổi năm mươi. Ba mẹ không còn được bao nhiêu thời gian nữa để có thêm một đứa con khác. Năm nay mẹ có thai là một phép lạ rồi, nên mẹ hy vọng còn chút điều kỳ diệu nào đó còn sót lại! ”

Mẹ tôi luôn mong muốn có thêm một đứa con nữa ngoài tôi ra. Nhưng đã 18 năm trôi qua sau khi tôi chào đời, tôi vẫn không có đứa em nào. Ba mẹ tôi bị hiếm muộn nên không thể thụ thai.

Cuối cùng, sau rất nhiều lần ba tôi đi khám về khả năng sinh sản, cố gắng làm thụ tinh nhân tạo, và đã thành công.

“Ngày mai ba con đi đến phòng khám để làm chuyện của ổng. Mẹ sẽ rụng trứng sau đó, để cho sự thụ tinh được xảy ra”

Tôi cần phải vui mừng, nhưng không. Tôi nên khuyến khích mẹ, nhưng không.

Tất cả những cảm xúc hiện giờ của tôi là cảm thấy tội lỗi. Mà cũng có lẽ là cả sợ hãi nữa.

“Tuấn à, con đã rất đau buồn khi nghe tin mẹ bị mất một đứa con, giờ nghe tin mới này thì mẹ tưởng là con bay lên tới mặt trăng mới phải chứ”

“Mẹ ơi, con… ”

“Cái gì vậy ông thần? ”

Giọng mẹ nghe rất vui vẻ. Tôi không bao giờ muốn làm bất cứ điều gì để cho mẹ phải buồn phiền hay đau lòng. Mẹ tôi là một người phụ nữ cao lớn và xinh đẹp, nhìn mẹ còn trẻ trung như con gái tuổi đôi mươi. Tất cả những gì mẹ mong muốn là có thêm một đứa con, để cho mẹ có thể tỏ bày cùng một tình yêu mà mẹ đã cho tôi trong suốt cuộc đời tôi. Mẹ tôi theo đạo nên cũng hay đi nhà thờ cầu nguyện, mong muốn có thêm một đứa con.

“Không có gì đâu mẹ à, chỉ là… ”

“Tuấn nè, mẹ biết là có điều gì đó làm phiền con. Cứ nói cho mẹ nghe xem là chuyện gì đi”

“Chỉ là con không muốn thấy mẹ thất vọng nếu như… mẹ biết đó”

“Tuấn, mấy năm qua ba mẹ không thể thụ thai, mà mẹ cũng không bao giờ cần kiểm tra để biết về khả năng có thai. Có gì đó sâu trong người mẹ cho mẹ biết phải bắt đầu từ đâu cho đúng. Nhưng mà, đây là lần cuối cùng, do lúc mẹ nhận được sự thụ tinh rồi về nhà, mẹ đã biết được! Con không thể hình dung nổi là mẹ đã cảm thấy như thế nào đâu. Mẹ đã biết rồi! ”

“Đó là gì hả mẹ? ”

“Thay đổi chuyện gì à? Đó là do bốn tháng trước đây, chỉ vài ngày sau ngày sinh nhật thứ 18 của con. Con đưa người cha may mắn của con đến bệnh viện đó”

Cảm giác tội lỗi thực sự tràn ngập trong tôi vào lúc này đây. Tôi phải quyết định thôi, có lẽ quyết định lớn lao nhất trong đời tôi cần phải được đưa ra trong tích tắc: Tôi nên nói cho mẹ biết hay không?

“Con không muốn tạo thêm hy vọng cho mẹ nữa đâu. Mẹ à, có lẽ sẽ không xảy ra điều đó nữa. Nếu có thì thật là tuyệt, nhưng thực sự con cho là sẽ không có điều đó nữa. ” Tôi thậm chí không dám nhìn mặt mẹ khi nói như thế.

“Tuấn, hôm nay mẹ thấy con khác lạ sao đó nghen. Lại đây coi. Lại đây với mẹ nào”

Mẹ giang rộng tay ra và tôi lao vào vòng tay mẹ, như lệ thường. Tôi vòng tay ôm mẹ trong khi mẹ ôm chặt tôi. Mẹ cảm thấy ấm áp khi mẹ chuyển động đong đưa theo cung cách của một người mẹ.

Sau đó mẹ đẩy tôi ra và hỏi:

“Là gì nào? Là gì mà con không chịu nói cho mẹ nghe? ”

“Không có gì đâu mẹ”

“Tuấn, mẹ biết là con nói dối. Mẹ luôn biết con mà. Nói cho mẹ nghe đi. Không có gì tệ hại đến nỗi hai mẹ con mình không thể làm việc cùng nhau, giống như trước giờ đó thôi”

“Lần này không phải vậy đâu. Đây là một chuyện kiểu phá kèo”

“À, giờ thì con đang dọa mẹ đó hả? ”

“Con không biết phải nói thế nào với mẹ đây” Tôi nói lẩm bẩm. Đó có thể là điều chân thật nhất mà tôi từng nói.

“Hãy nói ngắn gọn cho mẹ nghe đi nào” Mẹ nói. Đây là cách mà mẹ làm cho mọi việc dễ dàng hơn, như lệ thường.

“Mẹ à, nó sẽ không có hiệu quả giống như trước trong lần này đâu”

“Có đấy. Để mẹ đoán xem, có phải chuyện học hành của con không? ”

“Dạ không”

“Chắc vậy rồi mà. Có phải con làm gì đó để bị mất học bổng, đúng không nào? Ba con nhất định sẽ giết con nếu con làm như vậy”

“Không phải đâu mẹ ơi, con vẫn có học bổng mà” Nói vậy nhưng tôi biết điều đó không ngăn ba tôi giết tôi vì chuyện khác.

“Là về chuyện tiền bạc chứ gì nữa. Ba mẹ luôn làm mọi thứ có thể cho con, vả lại con cũng có một công việc bán thời gian nữa mà”

“Cũng không phải chuyện tiền bạc đâu mẹ à. Quên nó đi”

“Không phải trong cuộc sống của con luôn hả? Đây gọi là thu nhỏ lại. Để mẹ đoán xem. Chắc là chuyện trai gái chứ gì? ”

“Ahhh… ”

“Mẹ hiểu rồi. Là chuyện gái gú. Hãy nhớ nha Tuấn, con có thể nói cho mẹ biết bất cứ chuyện gì. Không có gì quá phức tạp hoặc xấu hổ đến nỗi con không thể tâm sự cho bà mẹ già của con nghe”

“Không phải chuyện này đâu, mẹ ơi”

Mẹ bước tới trước và lại ôm tôi.

“Tuấn à, con gặp rắc rối với bạn gái, đúng không nào? Con làm cho nó mang bầu chứ gì? ”

“Gần như vậy” Tôi nói, không biết phải tiết lộ như thế nào đây.

“Không có chuyện ‘gần như vậy’. Có phải là con Thủy không? Mẹ biết nó mới quen con thôi, nhưng mẹ có thể thấy… ”

“Không, không phải cô ta đâu”

Mẹ nhìn vào mắt tôi và nói:

“Đưa số điện thoại của mẹ nó cho mẹ đi, chúng ta sẽ trình bày thẳng thắn tất cả mọi chuyện. Mẹ luôn ở bên con, Tuấn à. Con không việc gì phải lo lắng một mình nữa”

“Mẹ… ”

“Số điện thoại… Giờ thì! ” Mẹ nhanh chóng cầm lấy điện thoại của mẹ ở trên bàn.

Tôi đọc số và mẹ bấm số rồi ấn nút gọi, ra hiệu cho tôi biết là có bật loa ngoài. Chuông điện thoại reo, một giọng nói cất lên:

“A lô? ”

“A lô. Dạ, tôi là mẹ của Tuấn… ”

“Con hả? ” Giọng của bà ngoại tôi vang lên. “Có phải là đang có chuyện đùa vui gì không? ”

“MẸ? ” Mẹ tôi nói. “Để con gọi cho mẹ sau! ”

Mẹ tắt máy và nhìn tôi giận dữ.

“Đừng có lừa mẹ như thế. Mẹ muốn số của mẹ con nhỏ mà con làm cho nó có thai đó”

“Đây là phần khó khăn” Tôi nhún vai. “Con ĐÃ CHO mẹ số đó rồi”

“Con đang làm một chuyện vô nghĩa quá”

“MẸ KHÔNG NHẬN ĐÚNG NGƯỜI ĐÂU! ĐÓ LÀ CON! ” Tôi hét lên, sự căng thẳng đã phá vỡ nỗi sợ hãi và giận dữ. Sau đó, tôi nói nhẹ nhàng hơn nhiều. “Đó là con, mẹ à”

“Mẹ không hiểu gì hết” Mẹ nói.

“Ở phòng khám ngày hôm đó, khi con chở ba đến, con đã đánh tráo tinh trùng của con thay cho của ba”

Mặt mẹ như dài ra và tái xanh, mẹ cố mở miệng ra để nói, nhưng không thể. Mẹ với tay ra sau tìm cái ghế, dò dẫm vài lần mà không có. Tôi kéo cái ghế lại chỗ mẹ và mẹ ngồi xuống.

“Mẹ không thể tin nổi những gì vừa nghe được” Mẹ lẩm bẩm như tự nói với mình.

Tôi kéo cái ghế khác ngồi đối mặt với mẹ. Tôi muốn thoát ra khỏi chuyện này càng nhanh càng tốt.

“Mẹ à, ba đã làm chuyện của ba và con chở ba đi đến phòng khám. Ổng nói bỏ quên đồ nên con trở lại căn phòng và thấy hai cái lọ mà họ đã đưa cho ổng. Con không thể chịu nổi cảnh tượng cái lọ của ba con chỉ có một vài giọt trong đó, không đủ để làm thụ tinh. Cho nên con lấy cái lọ khác và làm đầy bằng tinh dịch của con. Sau đó con vặn nắp và xóa tên ba để cho họ nghĩ là ba chỉ dùng một lọ. Và đó là cái mà họ dùng để thụ tinh cho mẹ đó! ”