Ngọc La Sát

Nhũ phong cao vút, âm mao màu đen…

Trong sân lặng như tờ, mọi người đều trợn mắt há hốc mồm…

Tần Băng ngồi xuống, giúp Đỗ Phong cởi hết quần áo…

Có vẻ như nàng thật sự muốn cùng Đỗ Phong giao hợp.

Rốt cuộc nàng là ai? Võ công cao tuyệt, đánh bại được Đỗ Phong, rồi lại trả giá bằng chính cơ thể mình? Nếu như Đỗ Phong là một thiếu niên khôi ngô thì còn được, đằng này y đã là một ông già năm mươi tuổi rồi…

Tất cả mọi người đều đang nghĩ về vấn đề này.

Chỉ thấy Tần Băng đã cởi hết quần áo của Đỗ Phong, nàng đứng dậy, nhìn mọi người.

– Mọi người đừng thấy lạ, tôi làm như vậy đều có nguyên do. Mười lăm năm trước, khi tôi còn là một cô gái mười lăm tuổi, có một ngày, ở một khu rừng tại ngoại ô Bắc Kinh, tôi đã gặp phải Đỗ Phong và sáu tên bạn của y. Bảy người bọn chúng đã cưỡng hiếp tôi tại đó. Sau đó, tôi đã tới Nhật Bản, học tập nhẫn thuật của Nhật Bản, khổ luyện suốt mười lăm năm, hôm nay cuối cùng cũng đánh bại được Đỗ Phong. Nhưng tôi sẽ không giết y ngay, tôi muốn cùng y đấu trận thứ hai.

Nói xong, Tần Băng lại ngồi xuống, một tay nắm lấy nhục cụ của Đỗ Phong, cười hì hì, nói:
– Tôi sẽ cố khiêu khích ông, trong vòng một giờ, nếu như ông phóng tinh thì coi như ông thua, tôi sẽ giết ông!

Lúc này mọi người có mặt mới hiểu ra, cô gái tên Tần Băng này muốn lấy gậy ông đập lưng ông, dùng sắc đẹp để báo thù.

Tỷ đệ của Đỗ Phong có mặt ở đó muốn lao ra cứu người.

Tần Băng mỏm cười nhìn Đỗ Phong:
– Nếu như có kẻ nào tùy tiện xông tới, thì xin lỗi, tôi đành phải bóp nát cái này thôi…

Nàng đang nắm nhục cụ của Đỗ Phong, chỉ cần bóp mạnh một cái thôi…

– Không ai được tới đây!
Đỗ Phong sợ mất vía, kêu lớn lên.

Ngay sau đó, tay của Tần Băng bắt đầu chuyển động…

Hết lên lại xuống, nắm chặt, xóc lọ…

Đỗ Phong luyện qua nội công, y chỉ cần vận khí lên là tâm có thể lặng như nước, không có tạp niệm. Y nghĩ, chỉ cần y cố qua một giờ mà không phóng tinh, Tần Băng sẽ tuân thủ lời hứa, tha mạng cho y…

Đỗ Phong bắt đầu vận khí, nhưng huyệt đạo cả người của y đã bị Tần Băng điểm huyệt, khí mạch bị tắc nghẽn, không thể vận khí được.

Bây giờ, chỉ có thể mặc cho số phận thôi.

Đỗ Phong thầm cầu xin Bồ Tát.

” Dù thế nào cũng đừng có cứng! ”

Mười ngón tay thon thon của Tần Băng vuốt vuốt…

Đỗ Phong cố gắng giữ bình tĩnh, cố nghĩ sang những việc khác…

Quả nhiên, kim thương của y vẫn mềm nhũn…

Tần Băng mỉm cười, mười ngón tay bắt đầu tăng tốc…

Từ kim thương truyền lên từng đợt khoái cảm…

Kim thương dần dần cửng lên…

Đỗ Phong sợ quá, trán lấm tấm mồ hôi…

“Đừng, đừng cửng lên.”

Y thầm kêu khổ, liều mạng kiềm chế bản thân…

Nhưng kim thương giống như không chịu khống chế, vươn lên, cứng cáp…

Tần Băng nở nụ cười thắng lợi:
– Đỗ đại hiệp, kim thương đã cứng, giờ chết của ông gần thêm một bước rồi.

Đỗ Phong vội vàng nhắm mắt lại…

Đột nhiên y cảm thấy ở đầu kim thương lành lạnh.

Mở mắt ra nhìn, hóa ra là Tần Băng đã cúi người xuống, mở cái miệng anh đào của nàng ra mà ngậm lấy đầu kim thương…

Đỗ Phong không dám nhìn Tần Băng, bởi vì Tần Băng đang lắc lắc hai trái đu đủ cực lớn trước ngực để mà dụ dỗ Đỗ Phong.

Đôi môi đỏ mọng hôn hít say sưa…

Lưỡi liếm láp say sưa…

Đây đúng là một cảnh vô cùng ướt át, và cũng vô cùng khủng bố…

Kim thương đang run rẩy, đang căng cứng…

Khách khứa có mặt đều trợn mắt há mồm trước cảnh hiếm gặp này!

Chưa một ai được thấy cách báo thù như vậy!

Chưa một ai được thấy cách xử tử như vậy!

Trong niềm sung sướng, cái chết đang bước từng bước tới gần…

Đỗ Phong bị bú muốn khóc luôn, từ kim thương truyền lên từng đợt khoái cảm, khiến y gần như muốn mất hồn…

Trong người y, một luồng nhiệt đang tích tụ lại, cuộn trào…

Mà giờ Đỗ Phong cũng không dám kêu cứu, bởi kim thương đang nằm trong mồm Tần Băng, chỉ cần nàng cắn một cái…

Tần Băng nhả kim thương ra, cười mỉm, nói:
– Đỗ đại hiệp, ông lại tới gần giờ chết hơn rồi…

Tiếp đó, Tần Băng đứng lên, bước qua người Đỗ Phong, nâng kim thương lên, đâm thẳng vào trong động khẩu của mình…

Cảm giác căng chật, khít khao ập tới, khiến kim thương bị kích thích vô cùng…

Tần Băng lắc hông, nhún người lên xuống…

Kim thương hết tiến vào rồi lại rút ra khỏi nhục động…

Khách khứa cứng họng, nhìn chằm chằm cảnh khiêu dâm này…

Trong đầu mọi người không còn ý nghĩ gì khác, chỉ còn sự khủng bố: Đỗ Phong liệu có phóng tinh hay không?

Đỗ Phong vừa hưởng thụ lấy diễm phúc khôn cùng của mình, vừa sợ mất vía…

Kim thương chuyển động trong động khẩu, mang đến niềm khoái cảm vô bờ…

Trong người từng đợt từng đợt sóng nhiệt công kích, đã đến giới hạn rồi…

Tần Băng cười sung sướng, mông càng chuyển động mạnh hơn…

Đỗ Phong biết mình không thể khống chế được nữa, y không nhịn được hét lớn lên:
– Tha mạng, xin nữ hiệp Tần Băng tha mạng…

Tần Băng giống như không nghe thấy, nàng càng nhún mạnh mẽ hơn…

“A…” Đỗ Phong hét lớn!

Đây là tiếng hét sung sướng mà phóng tinh!

Hay đây là tiếng hét thảm trước khi chết!

Khách khứa có mặt trong sân cứ ngây ra như tượng, trợn mắt há mồm mà nhìn…

Dòng tinh dịch màu trắng cứ vô tình phóng ra…

Trên mặt Tần Băng nở nụ cười chiến thắng.

Mặt Đỗ Phong thì lại trắng bệch như xác chết vậy.

Đến nước này thì Đỗ Phong cũng chẳng còn để tâm tới thể diện nữa, “Thiên Hạ Đệ Nhất Kiếm” cái gì chứ, đại minh chủ cái gì chứ, tất cả đều không quan trọng bằng tính mạng của bản thân.

– Nữ hiệp, tha mạng…

Y khóc lóc năn nỉ, van xin như một đứa trẻ vậy…

– Năm đó khi ông cưỡng hiếp tôi, tôi cũng đã khóc lóc van xin các ông như vậy…

Nụ cười trên môi Tần Băng vụt tắt, thay vào đó là giọng nói lạnh lùng.

– Năm đó tôi trẻ người, nhất thời hồ đồ…
Đỗ Phong tiếp tục van xin.

– Chỉ cần nữ hiệp chịu tha mạng, tôi xin dâng tất cả tài sản bằng cả hai tay…

– Đã quá trễ!

Tần Băng đứng dậy, lạnh lùng nhìn Đỗ Phong.

– Trước khi đấu võ, tôi đã đưa ra điều kiện so đấu, bây giờ, tôi muốn thực hiện lời hứa, đòi lại công đạo.

Nàng còn chưa dứt lời, ánh kiếm đã lóe lên, máu phun ra!

“A…” Một tiếng hét thảm thiết vang lên.

Thì ra Tần Băng vung kiếm cắt mất dương vật của Đỗ Phong.

Đỗ Phong đau thấu trym, nhưng tiếc là huyệt đạo cả người của y đã bị điểm, không thể động đậy, chỉ đành nằm im dưới đất mà kêu thét.

Khách khứa có mặt sợ tái mặt, nhưng không một ai dám lao lên cứu Đỗ Phong.

Cô gái này thật quá đáng sợ, không một ai muốn trêu chọc nàng vào lúc này.

Tần Băng hoàn toàn trần truồng…

Trên mặt nàng nhưng lại nở một nụ cười khủng bố…

– Tôi vốn định lấy mạng của ông, nhưng bây giờ tôi chỉ thiến ông, bởi vì tôi là một nữ La Sát từ bi.

Nàng chậm rãi cầm lấy quần áo, mặc lại ngay trước mặt quan khách, không một chút hoang mang, nàng nói:
– Sáu tên đồng bọn còn lại của ông, tôi đã tra được tung tích của bọn họ, bọn họ bây giờ đều là những nhân vật có vai có vế. Tôi sẽ tìm bọn họ tính sổ từng người từng người một, từng bước từng bước đòi lại công đạo.