Nga Tây

Phần 1

Nga vừa mở cửa xe định bước xuống thì cơn mưa rào ập tới. Từng giọt mưa rơi như ném đá xuống mái tôn của garage của trường quốc tế Helio. Như sực nhớ điều gì, Nga kéo dây túi xách lấy điện thoại ra bấm trong khi chân trái vừa chạm đất, chân phải còn ở trong khoang xe và mông còn ngồi trên ghế.

– Alo Ba à. Nhờ Ba ra sân phơi lấy áo quần vào con với, lúc nãy đi con quên lấy.

– Ừ. Ba vừa lấy rồi, con yên tâm.

– Dạ Ba. Con vào họp đây ạ.

Nga tắt máy, vừa định xuống xe thì một tia sáng làm Nga dừng lại nơi dãy để xe máy.

Người phụ nữ cao ráo, mái tóc dài quá vai thướt tha vừa tháo mũ bảo hiểm, còn che nguyên khẩu trang, vẫn đang ngồi trên xe SH nổ máy, nhưng ánh mắt nhìn thẳng vào Nga như vật thể lạ.

Bắt gặp Nga nhìn tới, người đó lẳng lặng tắt máy, bật chân chống xe rồi đi bộ tới hướng lối ra. Mặc dù vậy vẫn có chút bối rối là kỳ.

Sau một thoáng thắc mắc, Nga tặc lưỡi. Chắc họ thấy mình trẻ trung xinh đẹp nên nhìn thôi. Nga đã quá quen với ánh nhìn hiếu kỳ xung quanh rồi.

Nga đóng cửa xe, đứng nhìn vào cửa kính loang loáng của chiếc xe camry đen để chỉnh lại cái đầm xòe đỏ tươi, nữ tính rồi mới rảo bước tiến tới.

Từng bước đi nhanh nhẹn khảng khái của Nga làm chiếc đầm đỏ đung đưa theo. Nga mãi hướng mắt về phía dãy nhà có đông người đứng nên không để ý lão bảo vệ đang lén nhìn đôi bắp chân trắng nõn của mình.

Nga dừng lại chỗ bảng tin vẽ chỉ dẫn lối đi cho phụ huynh mới, tìm vị trí rồi đi tiếp cùng vài người nữa, không ai nói chuyện với ai.

32 tuổi mà có con lên lớp 10, Nga thấy những phụ huynh xung quanh hầu hết lớn tuổi hơn mình. Hay nói đúng hơn là Nga trẻ nhất. Cô kéo túi xách, lấy cái kính không độ đeo vào cho thêm phần chững chạc. Cô không muốn những người này nghĩ cô quá trẻ dù thực sự là như vậy.

Nhìn thấy mấy người vào thang máy, Nga cũng bước vào và ngạc nhiên. Dù đã tới tham quan và tìm hiểu trước khi quyết định cho con gái học ở đây, nhưng Nga không ngờ thang máy hiện đại và đẹp hơn cả những khách sạn 4 – 5 sao Nga từng nghỉ.

Trường quốc tế Helio là ngôi trường có tiếng nhất thành phố biển này. Ngoài mức học phí cao ngất ngưỡng thì để vào đây học cần vượt qua các bài test tiếng anh khó nhằn. Cũng may con bé của Nga giỏi tiếng anh nên vượt qua được.

Trường nằm trên đồi khá cao, song song với bờ biển chạy dài toàn cát trắng, bên kia là những resort hay spa cao cấp thượng lưu nằm liên tiếp nhau. Những cây đèn đường núp dưới những cây cọ xòe lá tạo nên nét đặc trưng của khu này nên dân trong vùng gọi đây là khu Dubai để chỉ sự giàu sang cao cấp của nó.

Khuôn viên trường rộng thênh thang với đầy đủ sân chơi, hồ bơi và các trang thiết bị hiện đại nhất. Học sinh ở đây cũng toàn là con nhà giàu, con của những nước ngoài người làm ở các khu nghỉ dưỡng cao cấp.

Nga khẽ cúi đầu khi đứng trước lớp học. Cô giáo đứng trên bảng cúi chào từng người và mời vào ngồi. Liếc nhìn phía sau thấy hầu như không còn chỗ trống, Nga đành khom lưng bước vào ngồi luôn bàn đầu tiên, cạnh một người cỡ bằng tuổi ba Nga.

Ở nhà, ông Hải sau khi tất bật cất áo quần giúp con gái thì quay vào phòng làm việc. Vóc dáng cao ráo, nhanh nhẹn khiến người ngoài dễ nhầm ông mới 42 tuổi chứ không phải 52.

– Xin lỗi đã để cháu đợi lâu.

Ông cầm máy ảnh lên và nói với một bé gái khoảng 15 – 16 tuổi mặc đồng phục nữ sinh đang ngồi trên cái ghế dựa màu vàng.

– Không sao đâu ạ. Tiếp được chưa bác?

Con bé tự nhiên trả lời và đứng dậy.

– Tiếp nhé, bây giờ cháu lại kia đi. Lấy con gấu màu hồng nhé.

Ông chỉ tới cái giường như của công chúa đầy hoa và nơ màu hồng.

– Cháu thích con nâu cơ.

– Không được. Cháu không thấy bối cảnh à, đưa màu nâu vào không hợp.

Con bé không còn cách nào khác là ôm con gấu bông màu hồng to gần bằng người nó lên ngồi trên giường.

– Đúng rồi, thế, tốt…

Ông Hải vừa bấm máy ảnh lia lịa vừa nói, con bé khá thành thạo trong việc tạo dáng nên liên tục đổi dáng và tư thế để ông chụp.

Rồi ông dừng lại, bước tới sát.

– Chỗ này cháu cần để cái chân con gấu vào đây nhé. Đúng rồi…

– Bây giờ mở cúc trên ra. Thế. Thế, khép hờ mắt lại. Giỏi lắm.

Tư thế con bé nằm nghiêng, chân co chân duỗi, cổ áo hơi hé mở, con gấu bông bị đè dưới bụng khiến ông Hải gật gù hài lòng…

Phần 2

Con mưa rào sau những ngày hè oi bức ngày càng nặng hạt. Phòng học được cách âm, có điều hòa nhưng Nga vẫn thích nhìn ra mưa.

Đây là buổi họp phụ huynh đầu năm, chủ yếu trường phổ biến các khoản tiền và kế hoạch giảng dạy vui chơi cho con trẻ. Đi cho có chứ rồi ai cũng nạp tiền vào tài khoản của trường hết.

Buổi họp diễn ra trước ngày khai giảng hẳn 1 tháng vì tiếp theo sẽ có buổi dã ngoại cho các cháu làm quen với nhau trước khi vào học.

Nga có linh cảm điều gì đó đang diễn ra, nhưng không nói được thành lời. Ở bàn cuối cùng, người phụ nữ lúc nãy vẫn nhìn Nga không rời 1 giây. Cô không hề biết điều đó.

Vừa nghe cô giáo tuyên bố buổi họp kết thúc, Nga đến nói thầm với cô xin phép về trước, không tham gia việc bầu hội phụ huynh lớp. Những người phụ huynh lớn tuổi ngồi sau cũng không thể rời mắt khỏi cô gái trẻ trung trong bộ đầm đỏ vừa bước ra. Người phụ nữ ngồi bàn sau cũng đứng dậy đi theo.

Lối đi từ trường ra nhà xe có hẳn mái che nên dù mưa to Nga vẫn rảo bước nhanh. Vì vào chậm thang máy nên người kia đành chạy thang bộ kẻo sợ không kịp.

Nga vừa mở cửa xe thì người đó cũng đuổi kịp.

– Chị… cho em hỏi?

Nga quay lại, nhìn chằm chằm vào người đang đứng trước mặt mình. Bộ đồ tây bình thường, nhưng dáng cao thon gọn thanh thoát không lẫn vào đâu được. Đặc biệt là cái nốt ruồi dưới cổ. Nga sững người.

– Nga, Nga Tây phải không?

Người đó lên tiếng.

– Thu, đúng Thu không?

Nga hỏi lại.

– Thu gì?

Người phụ nữ nhoẻn miệng cười, mặt giãn ra.

– Thu đạm. Ôi trời ơi. Thu về khi nào?

Người đó không nói gì, lao đến ôm chầm lấy Nga. Vừa mới cười đó mà nước mắt đã trào ra dàn dụa. Nga luống cuống…

– Đừng, ở đây trường học. Vào xe đi.

Nga bấm nút, kéo cửa sau, đỡ Thu vào. Rồi cô vòng qua bên kia, ngồi ghế sau bên phải.

Hai người phụ nữ trẻ trung xinh đẹp giữ vai nhau, nhìn nhau. Thu lại òa khóc. Nga kéo đầu Thu vào ngực mình vỗ về. Nga vẫn vậy, là người chu đáo, mạnh mẽ, quan tâm và lắng nghe.

Rồi Nga lấy khăn giấy trong túi xách ra lau cho bạn.

– Nào, bình tĩnh kể cho Nga nghe. Thu về lúc nào? Sao không tìm Nga? Sao lại gặp ở đây.

– Hic… Thu về được mấy tháng rồi… hic cho Thu ôm Nga chút nữa rồi Thu kể nhé.

Nga lại im lặng kéo bạn vào lòng. Thu vẫn dúi đầu vào ngực Nga nhưng bắt đầu nói.

– Thu về được mấy tháng rồi. Chồng Thu chết trong vụ động đất năm ngoái, Nga có nghe tivi nói về vụ đó không?

– À có, Nga có nghe.

– Sau khi chồng mất, Thu không còn chỗ dựa bên đó. Thu cô đơn, nhớ nhà. Thu quyết định bán nhà bên đó, về quê sống. Dù gì Thu cũng không có mối liên kết nào bên đó nữa. Ở nhà miếng đất Thu vẫn có quyền thừa kế.

– Thu… mười mấy năm có… con rồi chứ?

– Có, con Thu học lớp với con Nga đó. Con Nga là trai hay gái vậy. Con Thu là bé gái.

– Ô, trái đất tròn vậy sao Thu. Sao lúc nãy Nga không thấy Thu? Con Nga cũng là gái.

– Thu ngồi phía sau. Thu phát hiện ra Nga lúc gửi xe, nhưng bán tín bán nghi. Phải xác minh lại.

– Rồi sao Thu về mấy tháng mà không ai biết vậy? Sao không tìm Nga?

– Thu xin lỗi. Thu về là phải tìm Nga đầu tiên chứ. Nhưng Thu lo sửa sang nhà cửa, tính toán công việc mới và cho cháu nó làm quen với Việt Nam đã. Cũng may ở bên đó Thu dạy nó tiếng việt nên nó nói như người Việt…