Ngã ba sông

– Anh ăn có ngon không? – Nhi mở lời để xua đi sự bối rối.

– Ngon lắm, em nấu mỗi ngày một tiến bộ. Há miệng anh đút nè.

– Ứ… – Nàng mím môi lắc đầu – Em ăn rồi, phần này chừa cho anh đó.

– Đã bảo hả miệng mà lại…

Nhi miễn cưỡng vâng lời. Đôi môi đỏ như son chồm tới đón lấy đũa thức ăn. Thật đầm ấm làm sao vì mỗi ngày được thấy Bin vui cười và ngon miệng. Có lẽ đó là điều duy nhất nàng có thể làm để mang lại niềm vui cho Bin, giúp anh có động lực đứng vững trước cuộc sống đầy khó khăn. Nhi muốn cống hiến nhiều hơn những gì mình có thể nhưng Bin quá cưng chiều không muốn nàng cực khổ. Những năm trước khi còn nhỏ, Nhi thấy như vậy thật tốt cho bản thân. Đến khi lớn lên, hiểu được sự hy sinh anh dành cho nàng thì niềm hạnh phúc kia đã chuyển dần thành nỗi ray rứt. Nàng muốn làm cái gì đó để chia sẻ với anh.

– Anh Bin nè, lần sau có về trễ phải báo em một tiếng. Biết người ta ở nhà lo lắm không?

– Xin lỗi, anh hai nôn nóng làm cho nhanh mà quên mất, tới khi xem điện thoại thì cũng đến lúc về nên thôi, tranh thủ đi cho lẹ.

– Anh bớt việc lại để về sớm nghỉ ngơi và chơi với em. Suốt từ chiều tới tối em ở nhà một mình, buồn lắm!

– Biết làm sao được, anh phải đi làm mới có tiền chứ?

– Chán… – Nhi yểu xìn – Hôm nào đi đâu chơi đi anh, quanh quẩn trong nhà hoài buồn muốn chết!

– Hay là lúc anh hai đi làm thì em đến nhà bạn chơi hoặc hẹn nhau chè cháo cho vui, em nhiều bạn lắm đúng không? Hoặc tìm một anh chàng nào đó làm tài xế để chở đi chơi càng hay.

– Xúi bậy hả? Em không thích! – Khuôn mặt có nét trẻ thơ cân cân thật ngộ nghĩnh – Nhưng mà nói người ta vậy anh có quen cô nào chưa? – Nhi chăm chú nhìn vào khuôn mặt đầy cá tính.

– Anh hai của em đã nghèo lại còn bất tài, ai mà thèm.

– Không tin, chắc là đang giấu nè!?

– Anh là con trai, chuyện bồ bịch từ từ tính, quan trọng là em. 17 tuổi rồi nhỏ gì nữa, kiếm người yêu dần là vừa. Được thì sang năm cưới luôn. Con gái lấy chồng sớm để còn ổn định tương lai.

Nhi và Bin học cùng trường nhưng khác lớp. Đó là trường dân lập dành cho những đối tượng không có điều kiện học theo chương trình của quốc gia. Sau khi kiểm tra trình độ thì họ xếp thành các lớp khác nhau. Bin học cao hơn Nhi đến bốn lớp, còn Nhi do lúc 7 tuổi vẫn chưa được học chữ nên nàng phải bắt đầu từ con số không đi lên. Lớp của nàng cũng có nhiều thành phần với những hoàn cảnh khác nhau nên độ tuổi cũng không đồng đều, có người lớn hơn đến mấy tuổi nhưng cũng có nhỏ hơn.

– Mà anh hai hỏi nè, ở lớp có anh nào để ý em chưa?

– Ờ… thì cũng có một anh hay lẽo đẽo theo đuôi – Nhi chống cằm nhìn xa xăm, khuôn mặt chợt đỏng đảnh thật đáng yêu – Người đó con nhà giàu, ngày nào cũng chạy theo sau cho đến khi em về tới nhà.

– Quen ai cũng được, miễn là người đàng hoàng thì anh hai không phản đối. Hôm nào mời chàng đó về nhà mình chơi cho anh biết mặt với.

– Ừ thì để coi sao cái đã.

– Nhưng mà có yêu đương gì thì cũng không được để ảnh hưởng đến nhiệm vụ chính là học, nhớ nha? Anh no rồi, em dọn giúp anh. Hôm nay không có bài vở gì thì đi ngủ đi, khuya rồi đó tiểu thư.

– Nhắc hoài!

Nhi khoanh tay ngồi thừ một chỗ, nét mặt đang tươi tắn chợt phảng phất sự thất vọng. Nàng ghé mắt nhìn theo từng bước chân Bin lên cầu thang. Nàng muốn gọi anh lại để nói một điều gì đó nhưng bản thân lại không rõ mình thật sự muốn gì. Khi Bin đã khuất vào phòng riêng, Nhi khẽ nói với chính mình.

– Vậy mà cũng tin là thật nữa à!

Phần 3

Ông chủ thấy Bin làm việc chăm chỉ nên hôm nay gọi anh đến tiếp tục bốc hàng từ xe tải chuyển vào kho. Vậy là Nhi lại chuẩn bị đối diện với ngôi nhà trống vắng khi một buổi chiều buồn tẻ nữa sắp tiếp diễn. Nhi bực bội thu dọn bàn ăn. Nàng không hiểu vì sao chiều nay tâm trạng lại kém vui đến vậy. Cũng dễ hiểu thôi vì Bin sẽ tiếp tục bỏ nàng ở nhà một mình như bao ngày đã qua, và nàng lại nằm cuộn tròn trên sofa đợi anh đến hơn 9 giờ tối.

Mặc dù Bin luôn mang theo chìa khóa và nhắc Nhi ngủ sớm không cần đợi cửa, nhưng chưa lần nào Nhi có thể chợp mắt khi Bin còn đâu đó bên ngoài. Không biết từ bao giờ sự hiện diện của Bin luôn mang đến cho Nhi niềm vui, yên bình và ấm áp. Mỗi khi Bin vắng nhà, cuộc sống của Nhi như ngưng trệ, tâm tư như chùng xuống nặng nề, nàng không thể tập trung vào bất kỳ việc gì mà đầu óc cứ nghĩ đến anh rồi trông ngóng.

Mỗi ngày qua đi nàng có cảm giác mình đang đuối sức, hay tệ hơn là đang chết dần chết mòn trong nỗi cô đơn. Nàng không muốn điều này tiếp diễn, không muốn là kẻ ngồi yên tận hưởng cuộc sống sung túc khi Bin phải vất vả kiếm từng đồng xu. Đứng rửa chén mà tâm trí cứ để đâu đâu khiến cho nước vương vãi khắp sàn nhà, văng ướt cả quần áo. Nhi chợt nghĩ ra điều gì đó, hay đúng hơn là nàng đã quyết định. Phải rồi, Nhi nhất định sẽ hành động cho dù Bin có muốn hay không. Nhi phấn chấn hẳn lên, nàng hối hả chuẩn bị luôn cho bữa ăn tối rồi cất gọn vào ngăn tủ để tối về chỉ việc hâm nóng lại là xong.

Bin từ cầu thang thong thả bước xuống. Vẫn trong bộ đồ lao động thường ngày, Bin đẩy xe máy ra trước sân chuẩn bị rời khỏi nhà thì Nhi níu lại.

– Cho em đi với – Khuôn mặt bé bỏng trông thật tội nghiệp.

– Coi em kìa, hôm nay sao vậy? Anh hai đi làm chứ có phải đi chơi đâu!

– Nhưng mà ở nhà buồn quá, em muốn đi với anh.

– Ngoài kho bụi lắm, không hợp với em đâu.

– Nếu anh chịu được thì em cũng chịu được. Đợi em đi thay đồ đó nha! Anh mà bỏ đi trước thì đừng có trách em!

– Nhi… Nhi…

Bin gọi với theo bước chân chạy vội lên cầu thang nhưng Nhi chẳng buồn ngoái lại. Bin vội đẩy xe ra đường khóa cổng rồi nhanh chóng vọt đi. Anh không muốn Nhi phải lam lũ như mình, một người là đủ lắm rồi.

Lát sau, Nhi xuống nhà trong bộ trang phục giản dị rất hợp với lứa tuổi nhí nhảnh của nàng, đó là chiếc áo thun trắng mặc với quần short jean xanh. Đôi chân thêm dài miên man trước độ ngắn của chiếc quần, sự ôm bó khiến nơi đáy cơ thể như ẩn hiện bộ phận bí hiểm của cô gái mới lớn, vừa căng đầy lại vừa chúm chím. Thấy nhà cửa vắng hoe đủ biết Bin vừa đánh bài chuồn. Nàng òa khóc như đứa trẻ, tức giận gọi cho Bin. Phải đến cuộc gọi thứ hai anh mới bắt máy.

– Nhi à, ngoài kho bụi…

– Im miệng đi… – Nhi quát lớn, âm thanh trong điện thoại im bặt – Anh có quay lại không? Anh có tin là em bỏ nhà đi ngay bây giờ không? – Nàng lại khóc tức tưởi.

– Thôi được… thôi được… anh về nè, chờ xíu.

Không còn cách nào hơn là phải quành xe lại. Nhi đã khóa cửa đứng đợi trước cổng rào. Chiếc xe máy è è dừng lại bên cạnh cô gái tuổi teen đang giận tím mặt.

– Bỏ chạy hả? – Nhi đánh chát chát vào bờ vai cứng như thép – Anh nghĩ anh chạy được bao xa? Em ghét anh rồi đó!

– Thôi được rồi, tôi sợ cô lắm luôn. Lên xe đi.

Bin nắm tay Nhi không để nàng đánh nữa vì kẻ đang bị đau chính là nàng. Nét giận dữ không hợp với khuôn mặt ngây thơ đang tan chảy khi bàn tay nhỏ nhắn mềm mại nằm gọn trong bàn tay thô kệch chai cứng. Đó chẳng khác gì một sự chấp thuận trong tình thế Bin không còn lựa chọn nào khác.

– Lỡ lần này thôi nha.

– Xí, làm gì có – Nhi ngồi lên yên xe dí ngón tay vào nón bảo hiểm – Từ bây giờ, ngày nào em cũng sẽ đi với anh, nghe rõ chưa?

– Là sao?

– Hứ… là vậy đó!

Cơn giận qua đi rất nhanh khi bộ ngực vừa chạm vào lưng Bin, một sự hòa quyện giữa êm ái và rắn rỏi. Bin rất rối trí vì không muốn Nhi thấy anh nhọc nhằn nhưng lại không nỡ khước từ ước muốn rất chính đáng của nàng. Suy cho cùng cứ giam Nhi ở nhà cũng thật tội nghiệp, thôi thì cho con bé phong trần một chút cũng có sao đâu. Được rồi, ra tới đó bụi phủ trắng đầu thì ráng mà chịu. Ngồi sau xe, Nhi cứ tíu tít nói cười khiến Bin cũng vui lây.