Mưa bong bóng

Với nước da ngăm ngăm giòn giòn, thật đúng như người ta thường nói là “nước da trâu nhìn lâu mới đẹp”, có lẽ lúc còn con gái thì khối đàn ông con trai đều chết mê chết mệt vì chị?

Mái tóc dài đen nhánh, mượt mà, mềm mại, êm ái và thướt tha hay là một áng mây vừa bay qua ngang trời lúc nào cũng được kẹp gọn lên bằng chiếc kẹp nhôm nhưng nếu xõa ra thì phủ dài kín cả lưng làm tăng thêm vẻ đẹp quê mùa, man dại của chị, mái tóc ấy ôm lấy khuôn mặt trái xoan bầu bĩnh và rất ưa nhìn với vầng trán cao cùng cái sống mũi tuy thấp nhưng nhỏ gọn cân đối giữa hai gò má bánh bầu nhô cao hai lưỡng quyền.

Chẳng khác gì một lưỡi dao cau sắc lẽm, cặp mắt chị dù nhỏ như long lanh, ngời sáng, không ngớt lúng liếng vút cong hai hàng mi kiểu lá răm, nằm trên chiếc cằm lẹm xinh xinh, tựa chừng một đóa hoa hàm tiếu nở rộ đó là cặp môi hình trái tim mỏng manh, đều đặn, tươi thắm, mặn mà.

Về vóc dáng, thân thể chị tuy nhỏ con, hơi gầy nhưng không phải là không có da có thịt trái lại những đường nét cong cong khêu gợi, hấp dẫn của thời con gái vẫn còn hằn rõ trên người chị, từ trên xuống dưới, hai bờ vai nhỏ nhắn, vầng lưng tôm chẳng khác gì vầng trăng khuyết, hai bầu vú tròn căng, hai vòng eo thon thả đến vòng bụng thóp tiếp theo là hai bờ mông nhỏ gọn, cặp đùi săn chắc, cặp giò thon dài đến hai bàn chân nuột nà, mềm mại.

Quả thật không ngờ lại có một pho tượng thần Vệ Nữ nào mà sống động, sắc sảo, hài hòa, tuyệt vời như là chị Nương đây và đấy cũng chính là lý do vì sao đưa đẩy Lợi đến với mối tình loạn luân tội lỗi cùng chị.

Gia đình chị ở Châu Pha, một xã vùng sâu nằm dưới chân núi Dinh cách Bà Rịa khoảng 7 – 8 cây số, vì đây là một xã nông nghiệp nên vợ chồng chị cũng lập nghiệp sinh sống nhờ vào nương rẫy, vườn tược, đồng ruộng… như bao nhiêu gia đình nông dân khác.

Đặc biệt chị lại còn có một nghề khá nguy hiểm đó là đào đất bắt bò cạp núi bán mão 70.000Đ/kg, nghề này phải nói là không phải ai cũng làm được, người nào yếu bóng vía thì đừng có mà mơ bắt bò cạp bán được nhiều tiền, khi đi làm phải mặc quần áo bảo hộ kiểu quần áo mưa, đội mũ bảo hiểm có kính chụp, đeo găng tay và nếu có từ hai người cùng làm thì hiệu quả hơn vì một người đào, một người dùng kẹp sắt gắp bò cạp bỏ vào bao bố tời.

Ngày nào trời nắng là ngày đó chị Nương một thân một mình thui thủi đi xa mười mấy cây số để đào bò cạp, trời không bao giờ phụ những người siêng năng làm ăn chính đáng bằng chính sức lao động của mình vì có tệ lắm thì một ngày chị cũng bắt được 20 kg bò cạp tương đương 1.400.000Đ.

Riêng về chồng chị, anh ta tên Hoàng lớn hơn chị hai tuổi, là một bợm rượu con quan Thánh Đế giống hệt như anh Vương – anh rể thứ năm của Lợi – ngoài những việc anh ta làm như xạ lúa, ăn nước, thả bò thì thời gian còn lại trong ngày là anh lao vào bù khú với bạn bè thâu đêm suốt sáng chứ mặc dù là chồng chứ chưa bao giờ anh ta phụ được chị một giờ nào huống hồ chi là…

Thậm chí ngay cả giấc ngủ đêm nào cũng vậy, anh ta cũng đều bỏ mặc chị một mình một bóng cô đơn quạnh quẽ phòng không gối chiếc, thời gian gần đây, vì hồi xuân khỏe mạnh nên chị tâm sự với anh là chị muốn có thêm một đứa con cho vui vì tuy có đến hai đứa rồi nhưng cả hai đều đã ra đi thì cũng bằng không.

Nào ngờ, không phải là anh ta không còn khả năng nữa mà là sợ quê với hàng xóm láng giềng là già rồi mà còn ẵm con, anh lớn tiếng chửi chị là lớn tuổi, làm sui gia rồi mà vẫn cứ bon chen với đám con nít không biết ngượng hay sao…

Trong một lần quá chén với bạn bè, anh vui miệng kể cho bạn nhậu của anh nghe chuyện riêng của vợ anh để miệt thị, dèm pha chẳng ngờ lại vô tình mang họa đến vợ anh, nếu không có Lợi tình cờ nghe được hai thằng bạn nhậu của anh ở Suối Nghệ qua âm mưu bàn tính thì chắc chắn chị Nương – vợ anh không thế nào thoát khỏi lưới ác giăng sẵn của bọn dâm tà…

Số là có một vài lần chạy xe ôm gặp chị đi chợ Bà Rịa mua thực phẩm, đồ dùng, nó hay chở chị về Châu Pha vào nhà chị chơi, thấy nó dễ thương, chịu khó và ngoan hiền, chị tỉ tê rủ nó ngày nào nắng thì chạy lên nhà chị để phụ giúp chị đi đào đất bắt bò cạp, mỗi ngày chị sẽ trả công nó 80.000Đ.

Nghe bùi tai vì thấy chạy xe ôm lúc rày cũng ế nên nó nhận lời chị ngay nhưng mới có ngày đầu thì nó mới thấy thấm thía cái nghiệt ngã của cái nghề này, để có được một ngày 80.000Đ chắc là phải chảy máu mắt chứ chẳng chơi vì cần có một thần kinh thép mới làm nổi nghề bắt bò cạp đổi tiền: Nội suốt cả ngày mặc bộ quần áo mưa, đội mũ bảo hiểm cũng đủ đổ mồ hôi hột rồi chứ đừng nói chi là đôi khi đào trúng ổ bò cạp, có đến cả trăm con bò lổn ngổn như cua lên khắp cả người giống y như trong các đoạn phim thử thách con người của Mỹ…

Sáng hôm ấy tuy có hẹn với chị nhưng do bất chợt phải chở chị Ba Hường đi Đất Đỏ có công chuyện nên đến gần hai giờ chiều vì thấy trong bụng như có lửa đốt linh tính có chuyện gì, nó liền phóng xe như bay lên Châu Pha mặc dù đã trễ.

Lúc lên đến nhà chị Nương, thấy không ai ở nhà cả, trời lại chuyển mưa, nó dựng xe ở sau nhà rồi vào trong buồng nằm thiu thiu ngủ.

Một lát bỗng có hai thằng thanh niên bạn nhậu của anh Hoàng dìu anh về nhà vì anh đã quá chén, tình cờ nó nghe hai tên nọ bàn tán với nhau.

Đại khái là lúc nãy trong bàn nhậu, anh Hoàng kể cho chúng nghe là vợ anh tuy già rồi mà vẫn còn sanh tật muốn có thêm một đứa con nữa còn anh thì lại không chịu.

Đây là cuộc đối thoại của chúng…

– Ê, sao tao thấy tội nghiệp bà Tý quá? Bả thì muốn có con, còn ổng thì đéo chịu, biết làm sao giờ. Tao thấy bả vẫn còn xuân chán.

– Đ… mẹ! Cái bà đó tao nhìn bả là tao cũng đủ thấy nứng rồi chứ đừng nói chi là…

– Hay là… tụi mình giúp bả đi. Bả đang muốn con lắm, chắc là bả sẽ chịu đèn mình cho mà coi. Hồi sáng từ Suối Nghệ qua đây, tao thấy bả ở chỗ cống đập thủy lợi lớn. Mình chờ ở đây một lát tạnh mưa tao với mày sẽ đi đón đầu bả ở chỗ ấy còn nếu mưa lớn thì mình cứ đợi bả ở đây.

– Rồi… rồi! OK!

Thế là Lợi đã nhanh chân mặc quần áo mưa, lẻn ra sau nhà lấy xe Honda dắt ra ngoài đường vì sợ nổ máy xe chúng sẽ nghe thấy, khi đã đi xa rồi nó mới nổ máy chạy dưới cơn mưa dầm dữ dội.

Ở địa bàn vùng núi này nếu không mưa thì thôi chứ đã mưa rồi thì mưa rất lớn, dai dẳng kéo dài, mưa nổi cả bong bóng lên trên mặt nước nên người ta mới gọi là mưa bong bóng.

Do đã nhiều lần đi phụ chị Nương đào bắt bò cạp nên khi nghe tụi kia nói là cống đập thủy lợi là nó biết ngay chỗ đó, đây là một địa bàn khá vắng vẻ vì chỉ toàn là đồng ruộng xen lẫn nương rẫy, đến con đường cập hông Ủy Ban Xã rẽ phải chạy về phía Suối Nghệ khoảng 3 – 4 cây số là tới. “Không chừng chị ấy đến chỗ chòi bác Tư cũng nên?”

Đó là một cái chòi rẫy tuy bé nhỏ nhưng chắc chắn, kín đáo với vách lá dừa, mái tôn nằm lút sâu bên trong cách đường xe chạy khoảng 1 – 2 cây số đường đê chỉ đi bộ mới được mà thôi nên nó phải gửi xe tại nhà bác Tư ở sát đường rồi lết bộ vào.

Vì có mấy lần vào tránh mưa tại chòi nên nó rất thích do trong chòi không những có bếp, nồi niêu xoong chảo mà còn có cả một chiếc giường sạp trải chiếu có đủ gối mền nằm ngủ trên đó thật quá tuyệt vời.

Đúng như dự đoán của nó, chị đang ngồi sưởi ấm bên bếp lửa, trên người mặc bộ quần áo bà ba bằng vải ú đen ôm gọn lấy thân thể nhỏ nhắn của chị.

Nó cởi bộ quần áo mưa ra rồi vừa ngồi hơ khô quần áo vừa từ tốn thuật lại những gì mà nó vừa mới nghe được ở nhà từ miệng hai thằng thanh niên dâm tặc, nghe xong, chị không khỏi sững sờ, như rụng rời cả tay chân, chị không khỏi chửu rủa ông chồng ma men của chị là đầu têu cớ sự gây ra chuyện này.