Một Đêm Chịch Mẹ Bạn

Nhật kí bắt đầu được viết từ thời điểm ông bà bô ly thân. Đọc qua nôm na ý là bà cũng chán đời, mất lòng tin cuộc sống, từ giờ chỉ sống vì con, cho nó lớn khôn việc ổn định lập gia đình là xong. Sau rồi đến đoạn mấy bà chị em khuyên nhủ này nọ…blah blah chả có gì hấp dẫn. Rồi bẵng đi hai tháng sau bà mới viết tiếp, kể là đi học lớp aerobic nâng cao sức khỏe này nọ, có mấy ông bên phòng tập gym hay trêu ghẹo vớ vẩn. Té ra là ùn ùn người theo thật các bạn ạ. Cơ mà bà bô ngẫm mấy thằng cha vợ con đề huề mà còn vớ vẩn, chả chơi, bản thân bà cũng chả hạnh phúc gì khi bị người thứ 3 chen ngang nên bà càng không muốn đi phá vỡ gia đình người khác. Bà than là “thanh niên trai tráng độc thân chắc chả điên mà cặp với phụ nữ có con rồi, có cặp cũng chỉ chơi bời vớ vẩn, mất giá quá. Từ giờ chắc chết già trong cô độc mất thôi” Tôi vừa buồn cười vừa thấy thương bà bô. Công nhận tình cảnh như bà giờ cũng chả biết nên làm thế nào.

Đọc chán chê đến gần cuối thì có đoạn viết về tôi. Vừa đọc vừa hồi hộp các bạn ạ. “Thằng Nam dạo này khác quá. Nó cũng cuối cấp rồi, mong là chăm chỉ học hành mà còn thi cử vào đại học nữa. Nó đỗ thì mừng mà nghĩ lại buồn, học xa nhà chả biết có tự biết…” đọc chán quá, tôi lật mấy trang gần cuối cùng xem có gì hot thì quả nhiên hot thật. “Thằng này càng lớn càng vô duyên, hay nó tồ quá nhỉ? Con trai 18 tuổi đầu rồi mà còn tồng ngồng chả biết giữ ý tứ gì cả. Chim cò cứ lủng là lủng lẳng. Nhìn nó giống hệt lão Thuận, người to như hộ pháp, nhưng cái củ thì chắc ăn đứt lão Thuận. Mỗi lần nó mặc quần xà lỏn buổi sáng đi xuống mà thấy khiếp luôn. Thằng này sau này có người yêu thì chết với nó. Nhắc tới lão Thuận chả biết dạo này với con hồ ly tinh kia thế nào. Ghét thật nhưng lắm lúc nóng trong người mà có lão thì cũng sướng phải biết. Cũng cả năm nằm không rồi còn gì, sắp thành di tích rồi đây.” Tôi phải công nhận bà bô tôi vô đối thật, lúc nào cũng tưng tửng nói đùa trước sự thật trớ trêu được.

Trang cuối “Sáng hôm vừa rồi sang phòng thằng Nam dọn đồ mà giật mình, may mà bình tĩnh. Mình chọc nó giật tung chăn cho nó dậy mà té ra nó ngủ nude, sáng sớm con cu cương cứng giật tưng tưng đến là buồn cười. Nhìn thích thật đấy, to hơn lão Thuận thật, mình đoán không sai. Người ngợm nó đúng là có thể thao tập tành có khác, nhìn săn chắc cơ bắp phết, nhìn ra dáng đàn ông rồi đây. Mình đúng là khéo đẻ, mày sau này lại tốn gái rồi con ơi” – Thề với các bạn đọc đang nứng đến câu chốt của bà bô tôi cụt hứng luôn.

“Tối nay thằng cu sang phòng mình nhờ bóp vai. Sờ vào người trai mới lớn thích thật, thớ nào ra thớ đấy. Lâu không sờ vào người giai, động vào mà cũng thấy điện nổ tanh tách. Mình đúng là thiếu hơi đàn ông thật, con giai mình mà cũng có tà ý được. Toàn phải nhắm mắt tưởng tượng đấy là người khác cho đỡ tội lỗi, thế mà nó bất ngờ bật ngửa lên khoe cu. Thằng này đúng là trẻ con hiếu thắng. Mẹ cũng chịu mày, đuổi về ngay không thì lại quá lố. Thôi tí xé trang này đi kẻo ai đọc được thì chết. Nhưng mà con cu nó gây ám ảnh thật, giá mà có một con cu bự dài như thế trong tủ, thích thì mang ra xài xong lại cất thì thích chết mất…”

Ngày nay thì đúng là có sex toy cho chị em thật, chứ ngày xưa thì đúng chỉ là ước mơ. Té ra đêm qua bà bô bị mình kích động mà tự sướng. Đoạn cuối lại còn gọi tên ông bô rồi tên mình. Nói thật là tôi cũng thích thích khi kích động được bà bô nỏ mồm của mình. Đầu óc bèn nghĩ ra trò mới, từ giờ mình sẽ ăn mặc hớ hênh phô dâm rồi lén đọc nhật ký xem bà bô nghĩ gì. Trò này có vẻ vui đây.

Từ hôm đấy , tôi ở nhà chả mấy khi mặc áo mấy, quần thì chỉ mặc mấy cái quần xà lỏn ngắn ngắn khoe cục u ở háng độn lên. Thân thể cường tráng lúc nào cũng trùng trục trước mặt bà bô. Lắm lúc thay quần áo trong phòng tôi chả buồn đóng cửa, cứ kệ chả ngại như trước nữa. Cuối tuần bà bô hay vào lấy ga giường chăn màn đi giặt, tôi ngủ nude buổi sáng con cặc cửng lên, tôi còn đạp hẳn chăn lệch sang một bên cho lòi hẳn con cu đang chổng lên trời ra giả vờ ngủ. Bà bô vào thì giật mình một cái nhưng 1 giây sau cằn nhằn “Con giai lớn có đứa ngủ nghê gì mà vô duyên chả ý tứ gì cả”.

Sau mấy hôm khoe thân khoe chày, hôm nay tranh thủ bà bô đi làm, tôi mò lên phòng bà lén đọc nhật ký, háo hức sẽ có nhiều trang hay ho thì ôi thôi, trang hôm nọ đã bị xé mất rồi. Nhưng có một điều là sau trang đó có vết xé của 3 trang nữa. Tôi dám chắc bà bô lại viết mấy cái tâm tư linh tinh rồi xấu hổ quá xé đi đây mà. Đến giờ phút này tôi đã chắc một điều là bà bô dạo này bị tôi kích thích lắm rồi, nhưng vì luân lí nên không thể hiện ra thôi. Tôi thì đang mênh mang, thế nên làm gì tiêp bây giờ đây. Tôi thấy mình có phần tiểu nhân đôi chút. Ai đời đi tấn công điểm yếu vào điểm yếu của một người phụ nữ. Lại còn đọc trộm nhật kí người ta. Bây giờ thả thính chán chê rồi thôi à. Nếu tiếp tục thì đúng là trái với luân lí thật. Lúc bắt đầu tôi chỉ muốn trêu chọc cho vui, ai đời ra thế này. Có một điều rõ ràng là trước đây tôi không hiểu rõ bà bô lắm, giờ mới thấy là phụ nữ cứng rắn thì ai cũng có lúc yếu mềm và cảm xúc như nhau. Phụ nữ vốn lúc nào cũng mềm yếu, cần người đàn ông bên cạnh để nương tựa và sưởi ấm đêm đêm. Thế nên quyết hứa với bản thân sẽ cố bù đắp cho bà bô bằng cách này hay cách khác. Dặn lòng từ giờ phải tử tế nghiêm chỉnh.

Tối hôm đó, tôi có xông xáo vào bếp lăng xăng phụ giúp bà bô làm bữa tối:

– À à kinh nhỉ, hôm nay còn biết vào bếp phụ tôi cơ à?

– Chứ sao, mẹ đi làm cả ngày vất vả còn gì.

– Chứ không phải tiêu hết tiền muốn xin thêm chứ.

– Mẹ đùa à, tiền lúc nào chả thiếu.

– Tôi biết ngay mà. À mà hôm gió về hay sao mà mặc áo thun mặc quần lửng thế. Hàng ngày thoáng mát lắm cơ mà.

– Ơ thì…(tôi lúng túng không kịp nghĩ câu nói dối nào lọt tai cả).

– Mà như thế này đỡ hơn, chứ mấy hôm mày ăn mặc hớ hênh lòi hết cả cu lủng lẳng ra ngoài, hàng xóm sang chơi họ cười cho thối mặt, lớn rồi mà như con nít (Té ra vẫn soi cu tôi hằng ngày các bạn ạ, thế mà cứ tinh vi)

– Con phải kín đáo chứ, không có ai đó lại thẹn thùng xấu hổ.

– Ai thẹn cơ, cậu thẹn chứ ai thẹn. Tôi mà thẹn thay cậu à?

– Thì biết đâu đấy, cái gậy bao tử ấy thế mà nó gây ám ảnh được cơ đấy (bỏ mẹ nhỡ lời rồi, đoạn này bà bô viết trong nhật ký)

Y như rằng, mặt bà bô tôi đơ ra 2 giây con mắt dò xét. Bỏ mẹ rồi, nhục quá, tôi im nín quay lưng vội vàng bê nốt cái đĩa thức ăn về bàn.Bà bô nhìn thấy mặt tôi lúng túng chắc cũng phát hiện ra sự chột dạ trong tôi. Bữa ăn tối hôm đó im lặng đến ghê gớm, bà chả nói năng gì cả. Xong bữa tôi chạy lên gác đứng ngồi không yên. Ngẫm đi ngẫm lại, dù sao mình cũng là người có lỗi, sai từ đầu thì đúng là không mong bà bô nói gì được rồi. Nếu mở mồm thì mình phải là người nói câu xin lỗi đầu tiên. Khó xử vãi, thôi sớm muộn cũng phải nói, lên thú tội ngủ cho ngon. Mình dù sao là đàn ông cơ mà. Hành xử cũng phải đàn ông chứ. Len lén thò đầu vào phòng bà bô đang ngồi chải tóc trước gương, bà nhìn thấy tôi qua gương chả thèm quay lại nhưng nói vọng ra:

– Con chưa ngủ lên đây làm gì?

– Mẹ con xin lỗi.

– …(không nói gì – kinh vãi)

– Con không có ý đọc trộm của mẹ đâu. Con cũng không trêu mẹ đâu. Mẹ đừng giận nhé.

– Giận thì chả giận, giận được hết đời à mà giận. (lạnh lùng ghê gớm).

– Thế sao tối mẹ không nói gì cả.

– Biết nói gì nữa đây. Chả nhẽ nói là ý mẹ viết không phải như vậy à? Bút sa gà chết biết làm sao giờ (Vãi, giờ vẫn còn tưng tửng nói văn được. Tôi phát hiện ra bà bô rất hay dùng cái giọng tưng tửng để chữa thẹn hoặc để làm không khí đỡ nặng nè nhé).