Một câu chuyện...

Anh nhớ đêm qua khi anh ôm mặt trong nỗi nhớ Hoài, cô gái đã lặng lẽ hôn hít, âu yếm dương vật anh, cho đến khi anh xuất hết vào miệng cô, rồi thiếp đi mệt nhoài.

Đêm và giấc ngủ đầy mộng mị.

Chiếc điện thoại cũng tắt chuông. Anh cầm lên mở ra xem cuộc gọi nhỡ. Là Vân, bạn của Hoài. Ngày anh gặp Hoài lần đầu là ở tại nhà cô bé.

Anh gọi lại. Sau tiếng chuông đầu tiên Vân đã trả lời, giọng có vẻ gì đó không được tự nhiên lắm:

– Anh sao rồi?

– Sao là sao?

– Hồi sáng Hoài mới gọi điện nói chuyện với em. Em chẳng hiểu gì cả

Anh cũng có hiểu gì đâu, đời lắm chuyện người ta không thể hiểu, không muốn hiểu, không cần phải hiểu.

– Chuyện sao vậy anh? Vân lại lên tiếng hỏi sau khoảng im lặng.

– Ùm… – Anh ậm ừ, chỉ là không muốn lên tiếng. Ngay cả với mình anh cũng không muốn hỏi tại sao. – Anh cũng không hiểu. Chỉ là chia tay thôi mà.

Chỉ là chia tay thôi mà! Cuối một cuộc tình đau đến ngất ngư mà lại có thể nói chỉ là chia tay, anh thấy mình cũng thật đáng khâm phục! Anh bật cười nhẹ.

Bên kia giọng Vân vẫn đầy lo lắng:

– Anh nè, anh ổn không?

– Anh ổn mà.

– Thật không, có dậy nổi không?

– Nổi, anh dậy rồi, đang định đi ăn sáng.

– Anh chờ chút em qua di ăn sáng với anh.

– Ùm, chắc không cần đâu Vân, chạy qua anh chi cho xa.

– Không được, coi như em nhiều chuyện đi, muốn gặp anh hỏi han thôi.

Anh biết không cãi lại được cái cô bé này nên chỉ bật cười.

Anh hơi cựa mình, và bắt gặp ánh mắt Diễm đang nhìn lên. Cô gái cũng đã thức dậy.

Anh bỏ điện thoại xuống, giọng anh hơi ngập ngừng:

– Bạn anh, tí nữa họ tới.

Diễm hiểu. Cô ngồi dậy, bước vội vào phòng tắm. Và chỉ mấy phút sau cô bước ra. Trên người cô là bộ quần áo đêm qua. Có thể nói cô là đứa duy nhất có thể làm tất cả mọi chuyện mất thời giờ của đám con gái nhanh kỷ lục.

Anh cũng nhỏm dậy, mở ví đưa cho cô mấy tờ tiền giấy. Diễm lắc đầu:

– Anh nợ em năm tô phở đặc biệt, nhưng phải trả từ từ, không được trả một lần!

Anh gật đầu, lại nợ nần. Có một thằng bạn anh đã nói đôi khi nó phải đi tìm một món nợ nần với ai đó để có thể sống một cách có thăng bằng.

Đối với nó cuộc sống rạch ròi sòng phẳng quá là căn nguyên của tất cả những thói xấu của loài người.

Anh chợt mỉm cười, cái ý tưởng có vẻ khùng khùng nhưng cũng mang dáng dấp hiền triết lắm. Anh đứng dậy, bước đến ôm cô gái vào lòng, anh nói:

– Cám ơn em. Không có em đêm qua chắc anh buồn lắm!

Diễm cũng mỉm cười:

– Em cũng sẽ không đợi anh, nhưng nếu anh muốn trả nợ cho em, anh cứ tới chỗ đó, em có hên thì sẽ được gặp lại anh!

Hải gật đầu, anh không đi theo Diễm ra cổng, chỉ đứng nhìn theo một chút rồi cũng vào phòng tắm.

Sau một giấc ngủ nặng nề, không cần tắm nước quá lạnh nữa. Hải vặn vòi nước nóng, bất chợt anh nghe thoang thoảng xung quanh mình mùi son môi của Diễm.

Phần 4

Đi lòng vòng một hồi rốt cuộc hai anh em quyết định mua hai ổ bánh mì rồi kiếm chỗ ngồi bệt trên vỉa hè bên kia nhà thờ đức bà, cạnh vương cung thánh đường, gặm bánh mì uống cafe.

Vân vừa gặm bánh mì vừa nhìn quanh, xuýt xoa:

– Ngồi đây dzui quá đi, thiên hạ cũng bắt chước anh em mình ra đây ngồi quá trời anh ha.

Hải nhìn Vân cười không nói gì, lúc nào Vân cũng nhí nhảnh như thế, lúc nào cũng vui vẻ, hài hước.

Bắt gặp ánh mắt cười cười của anh nhìn mình, Vân chợt đỏ mặt:

– Em ăn bánh mì xấu quá hả?

– Không phải, em lúc nào cũng đẹp nên anh thích ngắm.

Vân hứ một cái tặng kèm cú lườm sắc lẻm miễn phí:

– Anh tưởng không còn ai để em méc nên muốn nói gì thì nói đó hả?

Hải chớp mắt, không còn ai để méc. Không còn ai…

Còn rất nhiều người mà, vậy mà mấy chữ không còn ai cứ như một vết khắc bén ngọt chạm cả vào nơi sâu thắm nhất trong tâm hồn.

Anh nhìn sang bên kia đường, nơi có một cô dâu mặc áo cưới màu đỏ đang cười duyên với đám thợ chụp ảnh xung quanh.

Vẫn còn nhiều những hình ảnh hạnh phúc xung quanh mình mà. Cuộc sống vẫn trôi những nhịp bình lặng, dẫu có dẫu không.

Anh không biết mình dang thở dài, rất nhẹ. Vân nhận ra mình vừa lỡ lời, cô bất giác cầm lấy tay anh:

– Em… em…

Hải quay lại cười:

– Không sao, anh sẽ cố kiếm một ai đó để em méc mà, kiếm sớm!

Đến lượt Vân chớp mắt:

– Em không muốn méc nữa!

Bàn tay em thật êm, đặt trên tay anh làm anh chợt thấy mình hơi run.

Xinh xắn, da trắng mắt đen, môi hồng, áo pull trắng, quần jean đen, giày vải trắng, cái băng đô cài đầu cũng trắng, Vân tươi tắn rạng ngời, có ai không hụt mấy nhịp tim trước một cô gái như em?

Hải chỉ qua phía cô dâu lúc này đang loay hoay bên cạnh chú rể để chụp ảnh theo kiểu chàng-âu-yếm-ôm-lén-nàng-đầy-bất-ngờ-từ-phía-sau, cười nói:

– Mai mốt em nhớ chụp ảnh đám cưới có cả cái kiểu “loãng moạn” đó nữa nghe.

– Hihi, thôi anh nhớ đi, em sợ mình hay quên!

Nữa.

Nói hai câu làm anh phải giật mình hai câu, đứa nào nói em ngố anh quánh nó bể đầu cho coi. Cái tội nói càn!

Vân cũng đỏ mặt. Cô bé ngồi yên nhìn xuống đất không dám động đậy.

Đi chơi với người thông minh cũng có cái hay, nếu có điều gì đó khó nói thì cũng không cần nói ra, người ta sẽ tự hiểu, việc còn lại là của Người, Lạy Mẹ ban phúc lành cho thế gian, nhất là cho hai đứa sáng nay tự nhiên rủ nhau ra đây cho chim bồ câu ăn vụn bánh mì, dẫu chẳng thấy tụi nó nguyện cầu gì.

Hải về tới nhà lúc trời đã chiều.

Buồn ngủ, nhưng chưa kịp đi ngủ thì lại nhận được tin nhắn:

– Ra bờ kè, nhậu với tụi tao.

Đang còn suy nghĩ chưa kịp trả lời thì lại một tin nhắn nữa tới:

– Chuẩn bị đi ăn tối với chị và đối tác nghe. 6:00h chị cho xe tới đón.

Tin nhắn thứ nhất vậy là bị tin nhắn thứ hai chiếm quyền ưu tiên, vì dù sao Tổng Giám Đốc cũng có thớ hơn cái lũ Trưởng Phòng cóc keng nhiều!

Hơn nữa TGĐ lại được toàn thể anh em trong công ty công nhận là người đàn bà đẹp nữa.

Chiếc Camry của Tổng Giám đốc đến đúng 6 giờ như đã hẹn. Đích thân chị Tổng Giám đốc cầm lái.

Do ăn tối với đối tác nên Hải ăn mặc khá chỉnh tề, không mặc vest nhưng có thêm cái cà vạt.

Anh bước ra xe, ngạc nhiên thấy TGĐ tự lái xe, tuy nhiên anh không hỏi mà chỉ mở cửa cho chị bước ra, vòng qua mở cửa xe bên kia cho chị ngồi rồi mới ngồi vào ghế lái.

Hôm nay TGĐ mặc áo đầm đen thật điệu, điểm thêm cái khăn quàng cổ. Tóc búi cao sang trọng. Cổ áo đầm hơi trễ, để lộ cái khe ngực hấp dẫn, nơi đó lấp lánh sợi dây chuyền và cái mặt ngọc xanh biếc.

Ở độ tuổi 40, nhìn chị đằm thắm dịu dàng, tuy nhiên đừng bị vẻ ngoài nhu mì mà lầm, chị nổi tiếng khó tính trong công việc. Hầu như đám nhân viên dưới quyền đứa nào cũng đã bị chị mắng cho không dám ngẩng mặt lên ít nhất một lần.

Chỉ trừ Hải, gã con trai như lãng tử ngông nghênh chẳng sợ trời không sợ đất là chưa bị mắng lần nào. Ngược lại có lần Hải còn dám đùng đùng gõ cửa phòng TGĐ vào để “nói cho ra lẽ” vì bị kỷ luật oan.

Nhưng không phải Hải được cưng vì cái tính thẳng thắn đó, mà chỉ vì anh thật sự muốn làm những điều tốt nhất cho công ty của mình. Có lãnh đạo nào không thích một nhân viên trung thực, giỏi nghiệp vụ và lại muốn gắn bó với công việc hiện tại?

Hải ngồi vào tay lái, liếc qua gương chiếu hậu rồi hỏi:

– Đối tác là ai vậy chị Ngọc?

– À, chị quên nói với Hải, cô này là bạn cũ của chị, chị ấy đang muốn xây một căn biệt thự mới ở Đà lạt. Để tối nay hỏi thêm thông tin.