Mèo con

Rồi lại bon bon chạy. Mèo con ngồi ở đằng sau líu la líu lo bài gì đó. Lúc ăn nó cũng chỉ cười cười. Chẳng nói gì nữa. Con bé này cũng lạ.
– Sao nãy em im lặng vậy? – mình vừa đi vừa nói.
– Tại hổng biết nói gì nữa hết. Em chưa chuẩn bị tinh thần để nói nhiều như vậy…
– Bộ nói chuyện với anh căng thẳng lắm sao mà phải chuẩn bị ghê vại?
– Hông phải. Tại em hông có thói quen nói chuyện nhiều với ai hết.
– Sao bữa đầu gặp em thấy em bạo lắm mà.
– Mấy trang tư vấn họ nói muốn có người chú ý thì nên mạnh dạn bắt chuyện trước.
– Thế anh là nạn nhân bị em thử nghiệm đầu tiên à?
– Mà sao bữa đó lại nhắn cho anh? Cũng có mấy đứa đâu chơi đâu.
– Anh ngồi gần em, em nhìn qua là thấy face của anh rồi. Với lại bữa đó anh lạ nhất. Ra net đem nguyên cái vali luôn nè. Rồi còn “bo” đứa canh quán để nhờ giữ đồ nữa. Có ai như anh đâu. Nhà không về, lại lội ra net thức đêm.
– Thì bữa đó anh công tác về khuya, sợ mất giấc ngủ của nhà nên ra net thôi em.
– Em cũng hổng biết tự nhiên sao bữa đó lại dạng vậy nữa.
– Chắc tại anh đẹp trai thiệt đó mà
– Thôi đi ông.

Về tới nhà trọ thì cũng như lúc ở quán, ông chủ nhà đang chém hươu chém vượn với đồng bọn thì thấy mình chở bé Mèo con về thì liền quay sang chọc
– Ấy da… dạo này có bạn trai đưa đi đón về luôn nha…

Mèo Con đỏ mặt, chào, cảm ơn mình vội rồi chạy thẳng vào nhà.
– Em quen nó lâu chưa?
– Quen gì anh. Bạn bè thôi à.
– Trời. Thương thì thương chứ giấu làm gì. Đi qua đêm rước taxi chở về luôn mà.
Đù, ổng nhớ vụ hôm đầu tiên.
– À, bữa đó vô tình gặp, rồi làm quen, em đi công chuyện về nên bắt taxi đi chung. Lành mạnh lắm anh, chứ không bậy bạ vậy đâu.
– Chọc mày vui thôi, chứ tụi mày sao anh quan tâm làm gì.

Rồi 2 thằng đàn ông đứng đó chém gió một buổi chủ yếu là về công việc, sở thích gì đó. Cũng có được chút thông tin về bé Mèo: share phòng với đứa bạn gái khác trường, ít đi chơi đêm, ít có bạn bè qua nhà, ít tiếp xúc với người ngoài… Hết.

Chả biết có phải ổng cố tình nói tốt cho con bé không, nhưng nghe cũng an tâm

Về tới nhà thì lại kịch bản cũ… em (ghệ ấy, từ giờ gọi là em cho tình cảm nhé) lại sang nhà đợi mình… và lần này có vẻ căng thẳng hơn sau lưng mình có một ít mùi bia và mùi nước hoa con gái…

Giận ra mặt luôn ấy. Nhưng mình nói là con bé bị ép uống, nên nhờ mình tới rước về. Em nói tạm tin, rồi ngồi chơi với mẹ. Mình thì lên nhà tắm rửa thay đồ. Và đây là sai lầm của mình…

Vừa xuống lầu, mẹ nói “Mày làm gì nó mở điện thoại mày lên rồi khóc bỏ về nhà rồi kìa”.

Mình chạy bàn, cầm điện thoại, đã được mở khóa sẵn (vì em biết pass mở khóa, mình yêu em thật nên chẳng giấu gì cả, pass face hay mail gì cũng không giấu, thanh niên chuẩn mà ). Trên màn hình là một tin nhắn, chắc của ai mọi người cũng biết… nội dung là… “cảm ơn anh vì những gì anh đã làm cho em. Thương anh lắm”…

Phần 4

Mình vội bấm điện thoại, gọi cho con Mèo ngố.
– A lô. (giọng điệu có vẻ như đang ngái ngủ, chắc cũng trễ với có tí bia nên con bé ngủ sớm)
– Em nhắn tin kiểu vậy hại chết anh rồi nè.
– Sao dzạ anh?
– Sao sao cái gì? Chị qua nhà anh, rồi coi được, giờ giận khóc bỏ về luôn kìa.
– Ơ… em xin lỗi. Em tưởng chị hông coi được.
– Lần tới còn nhắn kiểu đó là anh khỏi nói chuyện với em nữa đó.
– Dạ. Em xin lỗi. Em biết rồi. Mà chị sao rồi anh, hay em gọi cho chị xin lỗi luôn.
– Khỏi, em ngủ đi, chuyện anh anh tự giải quyết được.
– Dạ. Em xin lỗi. Hức
Hình như con bé khóc. Có vẻ thế. Đây cũng là lần đầu tiên từ ngày quen nó mình nặng lời với nó như vậy. Nhưng thôi, chuyện trước mắt giải quyết trước.
Mình chạy sang nhà em.

À nói luôn, em hiện tại học ĐH, đang sống ở gia đình cậu, cách nhà mình chừng mấy trăm thước, ba mẹ em thì ở tỉnh. Mình với em cũng ra mắt gia đình 2 bên rồi, nói chung 2 gia đình cũng biết nhau nên cũng không cấm cản gì. Mẹ mình ngày xưa làm cùng bệnh viện với mẹ em, tới giờ 2 mẹ vẫn rất thân nhau.

Tóm tắt gia cảnh thế cho dễ hiểu…

Cậu vừa thấy mình tới nhà thì kêu.
– Đù, thằng cháu rễ bữa nay tới đây rủ cậu đi nhậu hả mậy?
– Dạ hông phải cậu. Hồi nãy ở nhà con có chút chuyện hiểu nhầm nên Giang bỏ về. Giờ con qua xin lỗi nè cậu.
– Ủa nó đã về hồi nào đâu?
– Chưa về luôn hả cậu? Vậy thôi chào cậu con chạy kiếm em nó đã. Chứ nửa đêm rồi mà để zậy nguy hiểm quá.
– Ừ mày làm sao đó làm. Tao là đéo muốn mất thằng bạn nhậu như mày đâu.
– Dạ, có gì cuối tuần con mua ít bê qua rồi con với cậu làm mấy ly.
– Mày được cái hiểu tao.

Mình chạy ra công viên gần nhà.

Nhà mình ở khu được quy hoạch, đường xá tương đối đẹp, đất phân lô. Ở phía gần bờ kênh thì có làm một chung cư kế bên là công viên rất lớn. Người dân mỗi tối hay ra công viên tập thể dục, uống cafe, các cô dì thì tập aerobic, con nít thì đua xích lô mini… nói chung là một khu rất thú vị.

Mình với em ngày nào cũng nắm tay đi dạo công viên, rồi cùng ăn vặt, nào hủ tiếu, bún bò, rồi bò viên, cá viên, chè… Tối tối thì hay chơi với mấy đứa con nít. Mình thì thích ngồi ghế đá, ngắm em chơi đùa với đám trẻ con. Nào là thi hát múa, rồi cầu tuột, rồi đuổi bắt,… nói chung rất giản dị và cũng rất hạnh phúc. Mấy cô ở đó cũng quen tụi mình. Thường thì sẽ thả đám trẻ cho tụi mình giữ rồi đi nhảy aerobic, nhảy xong thì cả đám lớn nhỏ đi ăn kem, ăn chè gì đó. Bình thường thì mỗi ngày đều như thế.

Mình cũng không nghĩ ra nơi nào khác để tìm, nên mình chạy vội ra công viên, tìm đến nơi mình và em hay đến.

Em ngồi đó. Một mình.

Mình mua một mớ đồ ăn vặt, từ cá viên, bò viên, xúc xích, tới bánh poca, nói chung toàn mấy món em thích. Mình tiến đến sau lưng em, em vẫn ngồi đó khóc, chẳng biết có biết mình tới rồi hay chưa.

Mình vẫn đứng sau, đặt đồ ăn lên ghế, choàng tay qua cổ em, hôn lên tóc.
– Em giận anh tới như vậy luôn hả.
– Ừhm… (em lại khóc)
– Em còn chưa cho anh cơ hội giải thích luôn đó.
– Có cần thiết… hông anh… hức.
– Bình thường mỗi ngày đi về anh đều xuống bếp, ăn thử đồ ăn em nấu. Hức…. bữa nay về anh trốn luôn trên lầu… hức, chẳng ngó gì tới em… chẳng biết em nhịn tới gần 11 giờ đêm… hức… để đợi anh ăn cơm chung… hức… Anh nói anh bận nhiều việc. Em mới tranh thủ… hức… học xong qua nấu đồ ăn cho anh… hức… Để rồi anh đi với… hức… con khác… hức…

Thôi xong… hồi chiều đúng là mình có dẫn em đi ăn vặt thật, nhưng sau đó mình nói bận gì đó, về ngủ rồi làm việc, đang ngủ thì bị con Mèo gọi… Cứ tưởng là em đã ăn từ đời nào rồi.

Em đứng dậy, gạt mình ra, định đi đâu đó.

Mình kéo tay em lại, tiến tới trước, ôm chặt em vào lòng.
– Anh xin lỗi. Lúc đó anh đang ngủ thì nó gọi, nó kêu nó bị ép uống, nhờ anh đi cứu, rồi anh tới chở nó về, nó cũng nói chưa ăn gì nên chở nó đi ăn tối thôi rồi về liền đó. Làm ơn tin anh đi mà.
– Hong. Anh nói láo. Anh đi ăn rồi ngủ với nó chứ gì. Ăn với nó kiểu gì mà nước hoa dính đầy lên người luôn hả?