Mẹ Vắng Nhà

Tôi nhận lấy nụ cười trên khuôn mặt nó làm niềm an ủi cho những gì tội lỗi tôi đã gây ra. Tôi thiêm thiếp chìm vào giấc ngủ.

Cũng trưa ngày hôm sau, khi con Út tỉnh dậy, nó thấy nó ở truồng nhồng nhộng, thân thể loã lồ, quần áo quăng tứ tung, dưới âm hộ của nó còn đọng lại những dấu vết của ái ân của ngày hôm qua. Rõ ràng con Út nó nhớ rất rõ những gì xảy ra tối đêm qua, anh Hai nó trở về và đã làm tình tối qua, nhưng sau giờ chẳng thấy bóng anh Hai nó đâu, ngay cả chiếc ba lô và cây súng cũng không còn.

Được một lát, có tiếng xe Jeep bên ngoài sân, một anh chàng sĩ quan, quần áo chỉnh tề, trên vai áo có quai hàm trên tay cầm bộ quân phục màu xanh và một chiếc thẻ bài có ghi tên của Nghĩa ….trao cho Út …Vị sĩ quan báo cho Út biết Nghĩa đã tử trận trên chiến trường Cambốt!

Con Út …đứng lặng thinh không nói gì ….Nhưng những vẻ bàng hoàng và kinh ngạc tự nhiên hiện rõ lên trên mặt con Út, nó không phải đến từ chàng sĩ quan báo tử cho Nghĩa, mà nó lại đến từ những gì con Út đã chứng kiến tối đêm qua ….Anh Hai nó đã chết …trở về …và đã cùng nhau …làm tình.

Hết.