Mẹ Vắng Nhà

Gia đình tôi vốn nghèo lắm, căn nhà khi cha tôi chết để lại trước sau chẳng được gì ngoài một vườn trồng trọt rau cải và giàn mướp hương mà mẹ tôi vẫn thường ngày hái mang ra chợ bán kiếm đủ tiền để cho gia đình sống qua ngày.

Nhà nghèo cũng chẳng sắm được chi, đến độ lúc tôi lên 17 tuổi thì ba mẹ con chúng tôi vẫn ngủ chung trên một chiếc giường khá cũ, nếu nói cho đúng thì là quá cũ (chắc là từ đời “năm dố”). Thế nhưng ba mẹ con chúng tôi vẫn sống vui vẻ dưới mái nhà cũ kỹ, đùm bọc sống qua ngày.

Nhớ lúc đó, những thanh niên ở độ tuổi 17 như tôi đều được lệnh đi lên phường, xã để khám sức khoẻ để đi nghĩa vụ quân sự. Bạn tôi, những thằng con nhà giàu thì được cha mẹ chúng đóng tiền để con cái được miễn đi vì họ tin rằng đi lính sẽ bị chết không có ngày trở về.

Một số thằng thì phải tự cắt đứt một lóng tay của ngón tay trỏ để được miễn, một số thì có những thủ đoạn khác ghê gớm hơn, đó là chặt đứt ngón chân cái của mình để được miễn dịch. Riêng những thằng được xếp loại nghèo như tôi, gia đình không tiền đóng và tôi thì không can đảm tự chặt đứt ngón tay mình hoặc làm mất đi ngón chân thì chỉ có nước chọn con đường cuối cùng là từ giã gia đình, gạt nước mắt chia ly cùng mẹ và em gái tôi năm ấy chỉ mới lên 7 tuổi.

Thật ra năm ấy không chỉ riêng tôi đi nghĩa vụ quân sự, nhưng cũng khá nhiều thằng cùng xóm cũng giã từ lên đường, tôi nhớ ánh mắt mẹ lúc ấy ngậm ngùi xao xuyến bên em gái tôi tiễn chân thằng con trai chưa biết mùi đời lên đường đi làm nghĩa vụ quân sự. Nếu tôi không lầm thì mẹ tôi đã khóc sau khi vẫy tay chào tôi lần cuối khi đoàn xe đưa đám thanh nên trai làng ra đơn vị.

Giọng mẹ tôi còn rất rõ bên tai như một lời nhắn nhủ, như một lời căn dặn tôi phải trở về: “Nghĩa à, xa mẹ, xa gia đình, con nhớ trăm bề cẩn thận nhe con. Má với em ngày đêm mong đợi con làm tròn nghĩa vụ trở về. Đi về sớm nhe con.” Giọng mẹ tôi lúc ấy bùi ngùi, xúc động, tôi nghe được có tiếng nấc trong họng mẹ dường như mẹ đang đau đớn cắt từng núm ruột để từ giã thằng con lên đường phụng sự tổ quốc.

Tôi vào lính, được đơn vị đào tạo và gửi qua chiến đấu bên Cambốt trong những năm gần đó. Lúc ấy tình hình Việt Nam thật hỗn loạn, những người lính được gửi đi chiến đấu ở Cambốt hình như đi thì có rất nhiều, nhưng không mấy ai còn sống xót để trở về. Những chàng lính trẻ như chúng tôi lúc ấy tinh thần hoang mang tột đỉnh, nỗi lo sợ cũng tràn ngập không ít. Bọn chúng tôi thường kể cho nhau nghe những chuyện về gia đình và thường hỏi han nhau về những nguyện vọng cuối cùng lỡ như chúng tôi có những đứa sẽ ra đi và nằm xuống có thể là mất xác tại một nơi xứ lạ quê người.

Những chuyện vui buồn ngày ấy đếm thật không kể xiết, những bọn đàn anh, những người nhập ngũ trước dường như thông cảm và hiểu được nỗi lo lắng của chúng tôi nên thường những khi có giờ rãnh, hoặc những khi đêm về họ thường lấy những chuyện ma, rồi chuyện vui, chuyện cười ngay cả những chuyện về tình dục mà các anh đã từng trải để kể lại cho chúng tôi nghe. Chuyện ma, chuyện cười, những chuyện đó chúng tôi nghe quá thường, nhưng khoái nhất là khi được kể đến những cuộc tình mây mưa, những chiêu làm tình mà các nàng rên rỉ thì cả bọn chúng tôi không thằng nào tự chủ được, lúc ấy bọn tôi đều phải ngồi tréo cẳng lại, vì không muốn kẻ khác biết được rằng thằng bé đã “thức dậy”, nhưng ai nấy cũng điều hiểu ngầm nhau rằng cả bọn chẳng thằng nào là không “chào cờ”.

Thấm thoát thì cũng qua gần 10 năm, chúng tôi được đào tạo và huấn luyện, như vậy là chúng tôi cũng đã nghe hơn cả trăm ngàn chuyện về ma quỷ, tình dục động trời. Rồi thì một hôm, đơn vị được báo sẽ đến phiên đơn vị chúng tôi, ngay sáng sớm hôm sau sẽ tải quân đến chiến trường Cambốt.

Tối đó, cả bọn chúng tôi nao núng, có lẽ lúc này chúng tôi đều biết chắc rằng, có thể chúng tôi sẽ ngủ được giấc đêm nay chính là đêm cuối trong cuộc đời. Ngày mai ra trận, hàng trăm đứa chúng tôi không biết thằng nào sẽ để lại xác trên chiến trường và thằng nào còn mạng để trở về. Dù sao đi nữa thì cũng phải ngủ cho trọn một giấc đêm nay để sáng mai ra trận.

Mười năm, phải! Mười năm rồi còn gì! Năm nay tôi đã trở thành một chàng trai thanh niên không kém. Trên con đường khá quen thuộc dẫn tới nhà, tôi bước trên đường vắng teo không một bóng người.Vai vác ba lô, chân mang giày lính, tay tôi xách theo khẩu súng trường đã gắn bó với tôi suốt 10 năm qua, thong thả tôi rảo bước về nhà.

Nếu tôi không lầm thì lúc này trời cũng đã khuya lắm rồi, chắc cũng cỡ đâu 11 hoặc 12 giờ khuya rồi thì phải. Bước tới trước căn nhà quen thuộc của mẹ con chúng tôi đã bao nhiêu năm đùm bọc, hồi hộp trong lòng tôi đưa tay lên nhẹ gõ cửa. Tôi tưởng chừng mẹ tôi, nếu như gặp tôi lúc này chắc là phải vui mừng khôn xiết. Tôi sẽ ôm chầm lấy mẹ tôi và em gái tôi, sẽ khóc lên một tiếng thật lớn cho thoả dạ mong nhớ quê nhà, thương nhớ mẹ và em gái.
“Cốc …cốc …cố ..c …”
“Cốc …cốc …cốc …cốc ..cố ..c..”

Rồi thì tôi nghe tiếng chân từ từ tiến đến cửa và mở … một cô bé cũng độ 17, với nét mặt còn ngáy ngủ, hai tay dụi mắt rồi bỗng thốt lên “Anh Hai …a …anh Hai…” Rồi nó bỗng xấn tới ôm chầm lấy tôi, cả người nó ép chặt vào tôi, đầu nó tựa lên vai tôi nức nở “Anh Hai …em nhớ anh Hai quá …anh đi lâu rồi mà không về nhà …” Tôi không biết nói gì hơn, tôi vỗ về “Nín ..nín đi Út ….anh Hai về rồi mà …ngoan ..nín anh Hai thương nhiều…”. Rồi chợt nhận ra một điều quan trọng tôi hỏi nó:

– Mẹ …đâu em?
Nó vẫn còn nâng nấc trong họng trả lời:
– Mẹ về quê ăn giỗ ông Ngoại
– Vậy còn mình em ở nhà thôi à ?
– Dạ …em ở nhà một mình sợ ma quá đi anh Hai ơi.
– Ai dà …con gái 17 tuổi rồi còn sợ ma à …
– Dạ sợ …chứ …chung quanh mình không có nhà nào hết …em sợ.
– Em sợ à …thế lát nữa anh sẽ kể cho em nghe nhiều chuyện ma cho bớt sợ …

Em gái tôi nghe xong nó xích xa tôi một bước 2 tay đấm thình thịch lên ngực tôi, nũng nịu:
– A aaa … anh Hai thấy ghét …người ta sợ ma mà còn chọc…thấy ghét …thấy ghét…

Tôi lấy làm vui sướng biết bao nhiêu trước thái độ cũng còn con nít của em gái tôi mặc dù đã 17 tuổi đầu. Ngắm kỹ, tôi thấy nó đẹp gái lắm chứ…ngọn đèn dầu mặc dù không đủ sáng nhưng cũng cho tôi thấy được em gái tôi cũng đã cao lớn lắm rồi, nét mặt dịu dàng, dễ thương với mái tóc dài chấm lưng đen mượt óng ả. Điều tôi đặc biệt quan tâm chú ý là bộ ngực nó to ngồn ngộn lộ rõ hẳn trong chiếc áo ngủ mỏng dính. Bờ mông nhô hẳn lên …trông thật nứng cặc. Tôi ôm chằm lấy nó dụ dỗ:

– Anh Hai nói chơi mà …không kể chuyện ma …không kể chuyện ma mà …
Khi hai cơ thể xát vào nhau, tôi cảm nhận được cặp vú của nó đè hẳn vào ngực tôi xuýt làm tôi cầm lòng không đặng. Tôi đẩy nó ra, rồi cố lãng chuyện để quên những cảm giác rạo rực trong cơ thể đang chạy rần rật trong cơ thể tôi:
– Em nãy ….đang ngủ à ?
– Dạ ..cũng vừa chợp mắt thôi, em nghe tiếng gõ cửa.
– Ồ …thế không sao nhìn ai cho kỹ rồi mở cửa? Lỡ ăn trộm …ăn cướp nó vào thì sao?
– Hihihi ..anh Hai thiệt biết nói chơi …nhà mình nghèo rớt mồng tơi, ăn trộm nó tới chắc là thằng này nó bị đui nên lầm nhà. Chẳng lẽ anh nói nó sẽ vào rinh cái giường hay là lu nước nhà mình à ?
– Ơ hay …thì cũng phải … nhưng anh biết nó còn muốn rinh cái khác!
– Cái khác ? – Nó ngạc nhiên.
– Ờ …cái khác …
– Nhà mình có cái khác sao anh Hai?
– Có …là em đó …nó sẽ rinh em …nó rinh cô em gái dễ thương và xinh đẹp nhất của anh.

Nghe tôi khen con nhỏ khoái lắm, nhưng làm bộ nói:
– Hihi …anh Hai này biết nói chơi, nó rinh em về cho tốn gạo à. À ..anh Hai đi rửa mặt gì đi rồi lên nói chuyện tiếp.
Tôi nghe lời nó, xuống phía sau múc vài gáo nước rửa mặt, xong lên nhà trên, nhìn quanh nhìn quất một hồi, gặp nó …tôi hỏi:
– Tối nay anh Hai ngủ đâu em? Nhà mình chỉ có một cái giường từ nào giờ.
– Thì anh Hai lên giường ngủ với em.
– Ngủ với em à …em lớn rồi …ngủ chung có sao không?
– Hihi …chứ anh không nhớ hồi trước ba mẹ con mình cùng ngủ chung một giường hay sao?
– Nhớ chứ! Nhưng lúc đó tụi mình còn nhỏ …bây giờ …
– Bây giờ với bây nào nữa … em cũng còn nhỏ xíu chứ bộ.