Mẹ và con trai sờ mó nhau

Đã hai năm qua kể từ khi ba Phát qua đời trong một tai nạn. Phát lúc đó mới 16 tuổi. Cả hai mẹ con Phát đều nhớ ba nó rất nhiều. Cuộc sống của gia đình rất đầy đủ và đầm ấm trước khi bi kịch đến với họ.

Đó là vào một đêm mà ba Phát nhậu say và không làm chủ được tốc độ nên đụng vào xe container đi ngược chiều. Ba Phát mất trên đường tới bệnh viện.

Với sự giúp đỡ của bà con họ hàng rồi thì đám tang ba Phát cũng được diễn ra chu đáo. Ai cũng thương tiếc cho ba Phát nhưng người đau buồn nhất là Phát và mẹ.

Và tai nạn đó đã làm thay đổi nhiều thứ trong cuộc sống của hai mẹ con Phát. Câu truyện bắt đầu từ đây.

Ba mẹ Phát đều làm việc trong ngân hàng, nên lương bổng cũng hậu. Từ ngày ba Phát mất mẹ Phát chỉ lao đầu vào công việc để quên đi đau buồn nên mặc dù chỉ còn một mình nhưng mẹ Phát đã chăm lo đầy đủ mọi thứ trong nhà.

Phát biết mẹ buồn nên cố gắng ngoan ngoãn và làm những gì có thể để phụ giúp mẹ nhiều hơn. Sự thân thiết của hai mẹ con cũng góp phần giảm bớt nỗi đau đó.

Phát bây giờ đã là thanh niên 18 tuổi cao ráo đẹp trai giống ba Phát thời trẻ, Phát thường nghe mẹ khen thế khi hai mẹ con nghĩ đến ba.

Tuy nhiên Phát có nhược điểm như bao thanh niên khác là hơi rụt rè, nhút nhát trước người lạ mặt.

Phát cũng muốn có bạn gái nhưng mỗi lần đứng trước cô gái quyến rũ nào đó trong trường là Phát luống cuống, nói không nên lời. Vì vậy chuyện hẹn hò trai gái đối với Phát chưa thành hiện thực.

Bù lại sư nhút nhát đó là thành tích học tập tốt trong trường. Phát dễ dàng kiếm được học bổng vào học trong một trường đại học cùng thành phố.

Có lẽ sự thiếu vắng người cha nên ảnh hưởng tới tính cách của Phát. Nếu còn sống chắc ba sẽ hướng dẫn Phát cách chinh phục một người con gái như thế nào. Mẹ Phát cũng biết sự thiếu tự tin của khi đứng trước con gái nhưng mẹ không lo lắng gì nhiều vì Phát chỉ mới bắt đầu học đại học, thời gian vẫn còn dài để Phát tìm một người con gái thích hợp.

Hạnh ,mẹ Phát, một người phụ nữ thành đạt và giàu nghị lực. Mặc dù gần 40 tuổi nhưng nét quyến rũ, duyên dáng, trẻ trung của nàng đã làm mọi người đều nghĩ rằng nàng chỉ mới 30 là cùng. Mái tóc đen huyền uốn xoăn trên bờ vai trắng ngần của nàng là nét hấp dẫn nhất, tạo cảm giác vừa đoan trang vừa gợi tình.

Hạnh rất tuyệt vọng khi ba Phát mất, nhưng vì nghĩ đến con nên Hạnh đã cố gắng rất nhiều. Phát cũng biết điều đó mặc dù mẹ không bao giờ than vãn về sự buồn bã cô đơn của bạn thân mình cả.

Trong hai năm đã trôi qua, Hạnh cũng có gặp gỡ một vài người đàn ông khác. Nhưng thật không may là nàng không gặp được người nào có chung cảm xúc, suy nghĩ như mình.

Hạnh cảm thấy hình như những người đàn ông mà nàng quen đều thèm muốn cơ thể nàng, họ chỉ muốn lên giường với nàng chứ hầu như không thông cảm với nàng về cuộc sống. Mặc dù bản thân nàng đôi khi cũng có những đòi hỏi sinh lý nhưng nàng cần người đàn ông biết thông cảm, chia sẻ với nàng những vui buồn chứ không đơn thuần chuyện chăn gối.

Phát thường xuyên khuyến khích mẹ nên đi gặp gỡ nhiều người và tìm lấy những niềm vui mới, nhưng mỗi khi cậu nói thế là mẹ lại nói Phát luôn là người đàn ông duy nhất mà mẹ cần trong quãng đời còn lại.

Dù biết mẹ vẫn còn nhớ ba nhưng Phát không muốn mẹ phải cô đơn, mẹ cần phải có người đàn ông cho mình. Vì vậy, trong những lúc vui vẻ Phát thường nói đùa với mẹ là mẹ nên ăn mặc khiêu gợi hơn như váy ngắn, áo thun bó sát người để có thể tạo sự chú ý của nhiều người đàn ông khác hơn nữa như thế mới có nhiều cơ hội tìm được người đàn ông lý tưởng.

Mỗi khi nghe con nói như thế thì Hạnh chỉ cười và nói vòng vo sang chuyện khác, rồi Hạnh cũng đề cập đến chuyện có bạn gái với Phát. Cứ như thế hai mẹ con nói chuyện vui vẻ về chuyện hẹn hò của người này đến người kia mà không đi đến đâu cả.

Thời gian dần trôi qua, nỗi buồn cũng đã vơi đi nhiều. Phát học hành rất tốt và Hạnh thường được mọi người khen ngợi về tác phong làm việc nhanh nhẹn, hiệu quả. Cuộc sống của hai mẹ con có lẽ êm đềm trôi qua như thế nếu như không có những bất ngờ xảy ra.

Vào một buổi tối thứ bảy, Hạnh từ trên lầu bước xuống phòng khác và thấy Phát đang ngồi xem TV như bao buổi tối thứ bảy khác.

– Thứ 7 mà con không đi đâu chơi sao?

– Mẹ ơi, tụi nó đi từng cặp với nhau rồi, với lại con thích ở nhà với mẹ hơn, con cũng chả thích ra ngoài làm gì cho mệt.

– Sao con mãi chưa có bạn gái thế?

Hạnh nói với giọng nghiêm chỉnh. Rồi Hạnh nhìn vào mắt con trai rồi nói với vẻ lo lắng:

– Mẹ bắt đầu lo cho con rồi đó.

– Mẹ à, con thấy mẹ vẫn bình thường khi không có bạn trai thì con cũng đâu cần có bạn gái?

– Ơ, mẹ đâu còn là thanh niên như con đâu chứ??

– Nhưng con cũng có mẹ rồi, mẹ cũng là con gái đó thôi.

– Vậy mẹ con mình hợp thành một cặp rồi, phải không con?

– Đúng vậy, mẹ là người bạn tốt nhất của con. – Phát vừa nói vừa quàng tay sang vai mẹ.

– Và con cũng là người bạn tốt nhất của mẹ. – Hạnh nói rồi ôm chầm lấy Phát.

Hai mẹ con ôm nhau cười như hai người bạn thân thiết lắm.

Nhưng bất giác Hạnh buột miệng nói:

– Nói gì thì nói chứ con cũng phải kiếm bạn gái đi.

– Mẹ này… – Phát bực bội nói lớn.

– Mẹ sao con? – Hạnh hỏi.

Phát há miệng nhưng không thốt nên lời, nó ngả đầu ra sau ghế rồi nhắm mắt lại. Mặt nó có vẻ thiểu não nhưng cuối cùng nó cũng nói:

– Không có gì đâu mẹ.

Phát muốn nói với mẹ về sự rụt rè nhút nhát của nó nhiều lần rồi nhưng nó không muốn làm mẹ bận tâm. Ngoài ra Phát cảm thấy chán khi nói về những đứa con gái khác. Nhưng bây giờ Phát thấy cần phải tâm sự cho mẹ biết, lấy hết can đảm Phát nói:

– Con nhát gái quá mẹ ơi, cứ đứng trước con gái là con bị đơ, không làm gì được. Và từ trước đến giờ con vẫn chưa hôn một đứa con gái nào cả.

Đột nhiên, Hạnh chợt thấy mình đã không quan tâm đến con kể từ khi ba Phát mất. Hạnh thấy mình có lỗi khi lúc nào mình cũng có thể đọc được ý nghĩ của con trai. Nàng thấy mình chỉ lao đầu vào công việc mà không chịu để ý đến suy nghĩ của con. Hạnh thấy con rất non nớt trong chuyện trai gái, chuyện giới tính mà ba mẹ là người dạy dỗ, hướng dẫn cho con cái. Càng nghĩ Hạnh càng giận bản thân mình.

– Hay là mẹ con mình hẹn hò với nhau thử cái nhỉ. – Nói rồi Hạnh lên tầng trên sửa soạn quần áo.

Hai mươi phút sau, Phát đi tới đi lui trong phòng khách hồi hộp chờ mẹ nó. Khi Phát thấy mẹ bước xuống cầu thang, nó muốn nói gì đó nhưng nghẹn họng.

Hạnh mặc áo ống thun trắng bó sát người, vai để trần nổi bật làn da mịn, hai cánh tay trắng muốt nõn nà, bộ ngực cân đối nhô ra ép sát vào lớp vải phía trước, bờ eo nhỏ nhắn dù đã một lần sinh nở, còn phần dưới là cái váy ngắn màu đen, dưới gót chân hồng của Hạnh là đôi giày cao gót. Ba Phát thích Hạnh mặc như thế trước đây, nên Hạnh nghĩ Phát chắc cũng thích.

– Có gì không con?

Hạnh hỏi khi thấy mặt con trai đờ đẫn nhìn mình chăm chú. Đột nhiên, nàng nghĩ mình đã phạm một sai lầm lớn.

– Mẹ, trông mẹ…. – Phát ấp úng khi đang cố gắng nói là mẹ nó rất đẹp.

– Mẹ sẽ thay bộ khác. – Hạnh nói và quay lại lên lầu vì Hạnh nghĩ mình mặc đồ hơi quá khêu gợi, Hạnh chỉ muốn mình trông trẻ hơn khi đi chơi với con trai.

– Không! Mẹ trông đẹp lắm. – Phát đỏ mặt lên khi nói câu đó.

– Ôi, cảm ơn con của mẹ.

– Mẹ nè, con nghĩ nếu mấy đứa bạn con thấy mẹ đẹp như thế chắc tụi nó ghen tị lắm.

Hạnh cảm thấy trong lòng tràn đầy niềm tự hào và hạnh phúc khi nghe con khen như thế.

– Vậy hả, để cho bạn con tức luôn nhé. Tối nay, con đừng gọi mẹ mà gọi tên Hạnh của mẹ nhé. – Hạnh cười vui vẻ.