Mẹ con cô giáo Thúy

Vừa nhìn thấy con ếch thì Lan đã sợ nói:
– Eo ơi! Kinh thế!
Tôi cười mà bảo:
– Có gì mà kinh?
– Nhìn nó như con cóc ấy chẳng kinh à, mà động vào nó lên mụn thì sao?
– Ếch khác, cóc khác. Con này ăn được chứ có phải như con cóc đâu. Da của nó mát lạnh luôn đây này.
Nói xong tôi cầm con ếch dứ dứ vào mặt Lan. Lan lùi lại, dứ lắm đấm vào mặt tôi mà nói:
– Còn trêu em nữa ăn đòn thì đừng có mà kêu đấy biết chưa.
– Ờ được rồi không trêu nữa, tí nữa anh ghi chép em mổ nó nhé.
– Thôi anh mổ em ghi cho.
– Làm đi, anh không giúp đâu.

Lan tức lắm định vớ con dao vào làm nhưng vẫn sợ không dám động vào cái lớp da mát lạnh của con ếch. Bàn tay run run đến là buồn cười. Đúng là con gái thành phố có khác, tay búp măng trắng nõn nà đến là yêu.

Không biết vì sợ hay sao mà mồ hôi đã rịn ra trán rồi. Nhìn cái mặt đến là thương. Cái sống mũi cao và đôi môi chúm chím nhìn chỉ muốn đè ra mà hôn.

Nhìn vào cái hoàn cảnh đáng thương thế, tôi mỉm cười đến rồi bảo:
– Thôi để anh mổ cho nhưng lần sau phải sờ vào đấy nhé. Không sờ vào thì không biết làm đâu.
– Ừ! Thôi cứ làm đi, mổ con khác em làm.

Tôi cười rồi bắt đầu cầm con dao mổ dần dần con ếch. Dĩ nhiên là tôi mổ nhanh nhất rồi, mấy thằng Lâm, thằng Tài khá chật vật còn thằng Lâm thằng Thành, thằng Duy thì ba đứa trêu đùa nhau nhộn cả lên đến mức bà Thúy phải xuống nhắc nhở chúng nó.

Mấy đứa con gái thì sợ rồi, không dám động vào khiến bà Thúy phải bảo mấy thằng kia ra giúp. Tôi với Lan thì vẫn hí hoáy làm rồi chỉ cho Lan đâu là tim, đâu là gan là phổi để miêu tả với ghi chép.

Mổ xong thì tôi tháo cái găng tay ra để bên cạnh rồi nói:
– Anh giúp rồi tí nữa thưởng cho anh cái gì?
– Tí nữa xuống căng tin mua cho cái kem được chưa nào.
– Kem thì nói làm gì, không ăn kem!
– Thế thì muốn thưởng cái gì nào. Nhìn cái mặt thế kia là bắt đầu đòi hỏi rồi rồi không?
– Đòi hỏi gì đâu, chiều nay cho hôn một cái. Mà chiều nay được nghỉ dẫn anh đi nhé, ở đây anh chẳng biết chỗ nào đi chơi cả!
– Hứ được rồi! Chiều nay em đợi ở cổng kí túc xá cho đi chơi!
Tôi cười hí hí rồi nộp bài rồi cùng Lan lăng xăng chỉ trỏ mấy đứa. Mấy đứa sợ khiến tôi phải làm nhưng tôi bắt Lan làm. Mới đầu còn sợ sợ nhưng dần dần Lan cũng thích. Đưa tay vuốt vuốt mấy cái đùi ếch rồi bảo:
– Đùi nó giật giật nhìn buồn cười thật đấy, mà da mát mát hì hì.
– Mới đầu thì sợ nhưng giờ chắc lại thích hả, đúng là trẻ con.

Vừa nói xong thì Lan đá tôi một cái vào ống đồng đau điếng sau đó mới bảo:
– Trẻ con á, đánh cho chừa.

Ôm chân tôi ngồi xuống ghế mà xoa rồi giãy lên, mắt lườm lườm không nói gì nữa. Giả bộ giận đến chiều thì Lan cũng qua ký túc xá mà đón tôi. Ký túc xá ở trong trường nên đến trường là đón được ngay.
Vừa ra đến nơi Lan đã hỏi:
– Chân đỡ đau chưa?
– Đá người ta tím chân rồi hỏi đỡ đau chưa là sao?
– Trêu em lắm vào.

Tôi cười khì khì rồi bảo:
– Trêu tí thôi mà, thôi đưa anh đi nhé.

Tôi đèo Lan rồi Lan chỉ cho tôi lòng vòng trong thành phố, vào cái quán kem nổi tiếng hai đứa ăn rồi ra cái bờ hồ hóng mát.
Gửi xe rồi hai đứa đi bộ. Hôm nay không còn mặc đồng phục nữa mà Lan mặc cái áo phông cùng với cái quần jean khá đẹp. Vì vú to nên dù có mặc cái áo phông nhưng hai cái bầu vú vẫn ngồn ngộn nhìn thích lắm.

Ngó nghiêng rồi tôi nghếch mắt nhìn qua cái cổ áo vào. Lan biết nhéo nhẹ vào hông tôi rồi bảo:
– Ai cho phép nhìn thế hả?
– Thì to quá anh nhìn cũng có làm sao đâu, có mất đi cân thịt nào đâu, cho anh hỏi là vòng một em được bao nhiêu đấy?
– Cho anh đoán đấy!
– Sờ mới biết được là bao nhiêu chứ!
– Đoán đúng thì em cho sờ hì hì.
– Kiểu này chắc cũng phải là 96 ấy nhỉ, mà 96 đổi ngược thì chắc là thích làm 69 hì hì.
Vừa nói thế thì Lan đấm thùm thụp vào lưng tôi rồi nói:
– Ghét! Dám trêu em!
– Ô anh đoán thật còn gì, có đúng không đấy? Phải trả lời đấy nhé. Nếu mà trả lời sai anh lấy thước dây anh đo đấy. Chuẩn là chết với anh đấy nghe chưa!
– Sao anh biết là em có ngực 96 thế?
– Đoán bừa thôi chứ biết làm sao được hì hì mà biết 69 là gì không mà tự nhiên đánh anh thế!
– Cái kiểu 69 tụi con trai nói đầy rồi còn gì nữa.
– Chắc là xem phim rồi thì mới biết cái kiểu đấy đúng không? Khai thật ra đi!
– Hì hì! Xem thì ai mà chẳng xem, cái tụi con gái ở lớp cũng xem đầy mà. Anh biết không con ở lớp mà xem nhiều nhất chính là cái Hằng đấy!
– Anh tưởng em!
– Em xem bình thường nhưng nó mới là đứa xem nhiều. Không biết nó lấy ở đâu ra mà nhiều phim lắm anh ạ!
– Thế hả? Anh thì chẳng có mà xem, con gái ở đây xem nhiểu nhỉ.
– Bình thường làm gì mà nhiều, nói chung con gái xem phim đen cũng đầy ra đấy hì hì.
– Chắc là thực hành rồi hả?
– Hứ! Còn lâu nhé… xem là một chuyện còn thực hành là chuyện khác nhé. Không có chuyện thực hành đâu!
– Eo vẫn còn cơ à!
Tôi bĩu môi thì Lan đấm thùm thụp vào lưng tôi. Hai đứa cười cười rồi ra ghế đá ngồi. Tôi ôm luôn lấy bụng rồi khẽ xoa xoa lấy nó mà nói tiếp:
– Lúc nãy bảo anh đoán đúng thì cho anh sờ cơ mà!
– Ở đây đông người thế này sờ sao được!
– Kiếm chỗ nào tối tối em cho sờ nhưng mà không được vào nhà nghỉ hì hì.
– Nói thế bằng đánh đố anh à. Thôi được nhớ cái mặt đấy.
– Đùa tí mà đã cáu rồi. Hì hì,thế có về nhà em không?
– Về nhà em có bố mẹ ngại chết đi được. Anh sợ bố mẹ lại cấm thì mệt lắm!
– Hô hô, to đầu mà còn sợ, anh yên tâm là bố mẹ cực kì thoải mải, hơn nữa lại là bạn cùng lớp thì cũng chẳng có sao đâu, cứ thoải con gà mái thôi ha ha.
– Ừ! Về , nhưng về phải cho sờ đấy nhé.
– Ừ! Về thì biết.

Tôi đèo Lan về theo đường mà Lan chỉ. Ngôi nhà liền kề trong khu đô thị hiện ra trước mắt tôi. Nhà Lan to lắm, nó cao đến bốn tầng và được trang trí theo kiểu châu Âu đẹp vô cùng. Cái cổng được sơn mầu ghi xám cùng với cái mái màu xanh lục hợp vô cùng.

So với nhà tôi ở dưới quê thì nhà Lan to hơn nhiều mỗi tội là đất thì không rộng bằng thôi. Thấy tôi hơi choáng vì độ nguy nga của căn hộ thì Lan nói:
– Ô đứng đây làm gì? Vào đi thôi!
– Nhà to thế anh sợ!
– Có cái gì mà sợ cơ chứ, nhìn quanh đây anh chẳng thấy nhà nào cũng như nhà nào à!
– Nhưng thấy to hơn nhà anh ở dưới quê thì sợ.
– Thôi vào nhà đi!

Nói xong Lan nhảy xuống mở cái cổng để tôi dắt xe vào cái sân rộng chừng chục mét vuông. Lạch cạch mở cái khóa cửa bằng gỗ nặng nề sơn màu trắng rồi cả hai bước vào. Phòng khách ở bên dưới được bày biện đẹp lắm.

Bộ bàn ghế sa lông đắt tiền cùng với cái ti vi to và cái dàn âm thanh thời thượng. Phía cuối là gian bếp được trang chí vô cùng tiện nghi.

Tôi ngồi xuống ghế ngó nghiêng rồi bảo Lan:
– Nhà em đẹp thật đấy!
– Bình thường mà, ở thành phố thì đa phần được thế này mà anh!
– Đâu! Anh thấy ít nhà giàu mới được thế này lắm!
– Nhà em chỉ khá khá thôi chứ có giàu đâu!
– Thế này quá giàu rồi đấy.
– Thôi không nói đến chuyện giàu nghèo nữa. Để em bổ táo cho ăn nhé.

Nói xong thì Lan ra bàn ăn bổ cho tôi đĩa táo rồi mang ra phòng khách hai đứa vừa ăn vừa xem phim. Được hai ba miếng thì Lan dẫn tôi đi qua mấy tầng để xem phòng. Lan chỉ cho tôi phòng của mình.

Nó được sơn màu vàng chanh được bài trí đúng là một phòng của teen. Tôi ngó nghiêng từng cái đồ vật ngộ nghĩnh rồi cầm lên nghịch mà nói:
– Lớn đùng rồi mà còn dùng mấy cái thứ đồ này à?
– Lớn gì! Mới mười bảy thôi nhé!
– Lại còn bày đặt à, lớp mười thế này thì chỉ mười sáu lấy đâu ra mười bảy mà tinh vi.
– Cả tuổi mụ là mười bảy rồi nhé.
Tôi ra ngồi cái xuống cái giường màu xanh nhạt rồi nghển lên cái ti vi ở phía góc phòng mà nói:
– Chắc vừa học vừa coi ti vi hả?
– Ti vi em để đấy thôi gọi là có chứ có mấy khi xem đâu, toàn ngồi máy tính.