Mãi mãi yêu em - Quyển 2

Mấy năm trước lúc lật đất mới đi làm thêm, xảy ra bao nhiêu chuyện. Nhỏ hành nó với cái tính ngang ngược của mình và thứ tình cảm khó hiểu. Chả hiểu sao nghĩ lại thấy tim loạn nhịp. Nó ngả người ra thở dài, nhớ về khoanh coffe đáy cốc còn dính lại trên bàn và mái tóc bạch kim bay nhẹ trong gió…

– Anh ơi…!

Giọng gái ở đâu ngọt như mía lùi. Nó bừng tỉnh mở mắt, cái ghế nó ngồi mất thằng bằng làm nó tí thì ngã nếu không chống được hai bàn tay xuống đất. Nó định thần lại thì nghe thấy tiếng cười khúc khích.

– Hihi…

Thật sự khá là ngạc nhiên, trước mặt nó là một con nhỏ trời ơi đất hỡi ở đâu đang nhìn nó hấp háy mắt. Nhỏ này xinh xẳn người cao ráo, nhỏ mặc một cái váy hồng nhạt, tay lăm lăm một tờ giấy nhỏ.

– À ờ… Sao thế bạn? Bạn gọi mình à?

Nó ấp úng bối rối vì chả hiểu chuyện gì cả, đầu thì cố rặn ra cái suy nghĩ mình đã gặp con này lần nào đâu.

– Vâng em gọi anh đó…

Nhỏ vẫn cười.

– À vâng có gì không bạn? mình từng gặp nhau chưa nhỉ?

Nhỏ vẫn cười và lắc đầu. Nó thì ngẩn tò te quay hẳn người lại.

– Không ạ, mình chưa gặp nhau đâu anh…

– Vậy bạn gọi mình có việc gì thế nhỉ?

Nhỏ chìa mảnh giấy ra, đưa nó bằng hai tay rồi cười.

– Anh cho em xin sdt?

Nó ngẩn ra lần hai.

– Ơ bạn xin làm gì nhỉ?

Trong một giây cuộc đời nó nghĩ là con này xin số để mua sản phẩm bên nó cơ. Rồi bỗng chợt nghĩ ra. Nó cười.

– Em muốn xin chỗ trống sau xe anh…

Nhỏ đỏ mặt, giờ mới để ý nhỏ này mắt to mà tròn, giọng thì lanh lảnh nghe thích tai. Mà con gái Sài Gòn thì có vẻ gì sang trọng với ăn mặc đi chơi rất diện, ngoài ra còn khá thẳng và mạnh dạn…

Phần 4

Nó thì chẳng lạ gì cái kiểu làm quen như này, nhưng không ngờ một thằng như nó với lại ở cái tuổi này rồi vẫn được người ta để ý. Mà nó cũng hơi ngạc nhiên khi được một cô gái Sài Gòn làm quen lộ liễu vậy. Nó bình thản.

– Anh đi bộ em ơi!

Nhỏ lắc đầu cười.

– Nói xạo nè, nãy lúc mới vô em thấy anh có đi xe mà?

– Ủa vậy em nhìn anh từ lúc anh vô đó hả?

Nhỏ ngượng ngùng gật đầu, nó cười rồi lấy mảnh giấy viết sdt nó vô. Lâu lâu sưởi ấm tim mình chút cho bớt đi cái hương vị nhàm chán của công việc cũng được, dù sao vô đây nó cũng cô đơn. Thêm con nhỏ này, có lẽ nó sẽ sống ở Sài Gòn được lâu hơn những gì nó nghĩ ấy.

– Hi hi tưởng anh không cho… À mà giọng con trai Bắc nghe khàn khàn thích thiệt á.

Nhỏ cười ngồi xuống đối diện nó luôn. Giờ mới để ý con nhỏ này xinh dữ, đúng là cái tuổi này con gái ai cũng phơi phới ra, quê nó mấy ông hàng nước toàn nói vậy, nó cũng học leo.

– Trời đất có cái giọng nói cũng mê được nứa, vầy không sợ anh là người xấu à? Con gái mà chạy đi xin sdt con trai là sao?

Nó trêu nhỏ vờ lớn tiếng xíu, ai ngờ nhỏ chả ngại ngùng gì cả.

– Có sao em nói vậy thôi, em thích thì em xin bộ không được à?

– Em thích cái gì vậy?

– Thích anh đó hihi.

Nó lắc đầu.

– Vừa gặp sao thích được em?

– Thì em thấy anh đẹp trai…

– Trời đẹp trai thì thiếu gì người….

Nhỏ nhìn chằm chằm vô nó.

– Anh lạ hoắc à, em đã nghĩ anh không phải người Sài Gòn rồi đến lúc nói chuyện mới thấy. Nói chung là anh có cái gì đó làm em thích mà không biết tả sao?

Nó cũng không nghĩ ngợi gì nhiều, ừ thì thích sao mà chả được. Nó không có quá nhiều tình cảm để dành cho tình yêu mới và cũng chưa sẵn sang cho tình yêu nào nữa. Cô bé này có phần nữ tình hơn Em nhưng mà nó cứ nhớ hoài không thể nào quên được Em cái mái tóc ngắn đó, rồi em cười.

– Em bao nhiêu tuổi rồi?

– Em á… 20 này!

Chỉ kém nó vài tuổi mà thấy nhỏ có gì đó trẻ con hơn cái độ tuổi ấy. Nó ngả người ra thở thẩn nhìn đường qua phông cửa kính, ở đây view khá đẹp không khí cũng thoải mái hơn ở Hà Nội. Con nhỏ phụng phịu.

– Hỏi tuổi người ta rồi cứ kệ vầy hả?

– Chứ anh biết sao bây giờ, à em tên gì đó?

– Em tên Trâm!

Nó cười.

– Nghe đã thấy đau rồi… Vầy đó anh cho em sdt rồi, em còn cần gì nữa không?

– Trời đất bộ anh chưa bao giờ được con gái tán tỉnh bao giờ à?

Nhỏ vờ ngạc nhiên, nhưng diễn kém quá.

– Anh chưa….

Nó cứ để xem nhỏ muốn làm gì, vì nhỏ cũng xinh nó thấy khá thú vị, thêm vào đó cái tính bạo dạn và tự nhiên bất thường này khiến nó tò mò xem con gái Sài Gòn ra sao.

– Anh có thể đưa em đi chơi được không?

Nhỏ tít mắt xoay xoay mái tóc được uốn xoăn nhẹ màu hạt dẻ, nhỏ này cười có má núm đồng tiền một bên. Nó ngồi đấy thầm nghĩ, vào Sài Gòn chả có bạn bè dăm ba hôm lại nhậu với bar bủng với mấy ông thần ở nhà máy thì cũng nát người. Thôi thì cứ thử xem biết đâu lại kiếm được cô vợ Sài Gòn này về cho mẹ cũng hay. Ở cái tuổi này người ta thường có nhiều quyết định qua loa như thể cho tròn trách nhiệm vậy, nó cũng thế mặc dù cũng chưa có nhiều cảm xúc với nhỏ. Cơ mà nhỏ xinh là được rồi.

– Ừ được, chỉ lo em ngại thôi chứ anh với em mới gặp lần đầu mà?

Nhỏ lắc đầu rồi bám vai nó.

– Chả sao đâu anh qua cái thời bẽn lẽn nhìn nhau cười tủm tỉm rồi, giờ thích mà không nhanh thì chả có cơ hội đâu?

Nó cười tinh nghịch trêu nhỏ.

– Bộ chắc ế lắm mới như này hở?

Nhỏ nghinh nghinh cái mặt.

– Em thích ai em tán chứ em không thích ai tán em cả? Chứ người thích em có mà xếp hàng từ đây đến Quận 1 không hết nha.

Chắc cũng vậy thiệt nhỏ xinh như vầy cơ mà. Nó thì quen cũng được nhiều gái xinh đấy nhưng số có hưởng đâu, buồn đau thấy mẹ.

– Em đã muốn về chưa?

– Dạ chưa đâu anh, em còn phải đi chơi với anh nữa?

Nhỏ cười vẫn giữ vai nó.

– Đúng là không ngượng thật, anh chuẩn bị đi đây…

Nó đứng dậy, nhỏ bảo nó đợi một chút rồi đi lẹ lẹ sang bàn cách nó 3 chiếc bên phải. Ở bển có 2 nhỏ khác chắc bạn của nhỏ Trâm, biết ngay tụi con gái đi đâu cũng phải có đội mà chứ khi không đâu mà lại chạy ra xin sdt tắp lự vậy, chắc cũng có kèo thách thức của hai nhỏ kia rồi, riết nó không lạ cái trò này nữa. Xưa nó tán tỉnh nhỏ Nhi cũng vì thế mà, nghĩ lại giờ thấy hối hận qua một trò chơi mất đi cả tình yêu lẫn tình bạn.

Được một lúc, nhỏ đi về phía nó hua hua bàn tay trắng nõn. Hai đứa bạn của nhỏ Trâm cũng đứng dậy, chỉ nhìn nó thôi còn đâu cũng chả có vẻ gì là lạ, hơi khó hiểu chút.

– Đi nào anh, hôm nay anh là của em đấy….

Trong cái trường hợp này thì nó cam đoan thằng con trai nào cũng gục trước cái “kiểu” của nhỏ, quá nhanh quá nguy hiểm là đây chứ đâu. Nó còn ngẩn ngơ.

– Ơ… Nhưng còn đồ anh mua nữa… Hay để anh qua gửi đồ đã…

Nhỏ gật đầu, nó phóng đi may cái công trường của nó ở gần. Nó gửi đại mấy cái áo nó sắm rồi phóng ra chỗ nhỏ đợi. Nghĩ cái chuyện này cứ sao sao á, cảm giác như nó cả nhỏ quen nhau lâu rồi mới có thể tự nhiên đến vậy.

– Hi anh!

– Ừm em muốn đi đâu, mà ngồi cái xe này có ngại không á?

Cái xe cà tàng nó lấy của anh Quân không đến nỗi xấu như khá cũ, ít nhất còn hơn cái wave cũ nó mua hồi năm nhất.

– Không em ngại gì đâu, đừng nghĩ em tầm thường vậy chứ!

Nhỏ lắc đầu xua tay vẫn cười, thiệt chứ nhỏ cười xinh mà hiền hiền chả như cái cách tiếp xúc của nhỏ chút nào.