Lão chủ nhà

Lão Dương chợt dừng lại. Thở dốc. Lão dù sao cũng 60, trò chơi này không có sức bền khó xong.

– Không đừng… Đừng dừng lại…

Con Linh chưa hiểu chuyện gì thì cả người đã bị lão nâng bổng. Lão ngã người xuống nệm, dương vật ướt đẫm đung đưa nhểu ra từng sợi tơ óng ánh. Lão vỗ vỗ người con Linh, xong lại vỗ hông mình ra hiệu. Giờ này không lo con bé không nghe lời. Con Linh mím môi ngồi dậy. Nó chồm bò qua người lão. Hai bầu vú căng tròn đung đưa cọ lên bộ ngực gầy còm của lão. Tay con bé đưa xuống, tóm lấy khúc thịt nhơ nhớp, nhấn vào cửa mình.

– Ư…

Con Linh nhúng xuống. Dương vật lão Dương lại lấp kín âm hộ con bé. Cặp đùi con bé tròn lẳng gặp hai bên hông lão. Động tác con bé nhẹ nhàng, nhấp nhỏm, để mặc hai bầu vú đã đỏ bừng dấu tay đung đưa trước mặt lão. Lão Dương thấy cơ thể mình căng cứng. Mỹ cảnh trước mặt làm cả đời lão khó quên. Con Linh dù trẻ tuổi, nhưng thật sự có năng khiếu trong vụ này. Tư thế của con bé thật hấp dẫn đầy nữ tính. Có một số người, không cần từng trải nhiều, với năng khiếu bẩm sinh, đôi ba lần đã thành chuyên nghiệp. Chả bù với vợ lão, chỉ bảo bao nhiêu lần vẫn cứ lọng cọng như gái còn trinh. Hai tay lão bợ lấy hai bầu vú nặng trĩu. Mân mê. Ngón tay cái đè miếc lên hai cái núm săn cứng, se se, vo tròn.

– Ưmmm… Ôi…

Con Linh tóc tai rũ rượi che lấp nữa khuôn mặt đầy mồ hôi. Hai tay con bé xoa nắn bộ ngực gầy trơ xương của lão Dương. Mông con bé nhấp nhỏm thật nhanh, thật nhanh. Miệng há hốc. Lão Dương cũng rít lên gấp rút. Dương vật lão như bị một bàn tay trong cửa mình con bé co bóp mạnh mẽ. Con Linh chợt ngã vật xuống người lão. Một dòng nước ấm xối xả tuôn trào làm lão Dương cũng bắn tung tóe. Hai cơ thể trần truồng rũ rượi ghì chặt thiếp đi trong cơn đê mê.

Phần 3

Sáng hôm sau, 7h00:

“Cộc cộc cộc”

– Bác Dương ơi…

Tiếng thằng Tuân vang lên. Lão Dương dụi dụi mắt lồm cồm ngồi dậy. Lão nhăn nhó càu nhàu chồng cái quần sọt vào, rồi đứng dậy bước ra cửa.

– Sáng giờ Bác thấy vợ con đi đâu không ?

Câu hỏi của thằng Tuân làm lão Dương chết sững giữa đường. Bàn tay đang đưa lên chốt cửa cũng dừng lại trong không khí. Lão quay phắt lại nhìn về phía giường. Một cơ thể lõa lồ trắng ngần đang ngủ vùi trên giường lão. Con Linh úp nửa mặt lên gối, tấm chăn mỏng đắp ngang ngực để lộ cả cặp mông trần truồng đưa về phía cửa. Hai mép âm hộ còn đỏ ửng ẩm ướt chưa kịp khô. Trí nhớ chợt ùa về đầy đủ không sót một chút. Lão Dương há hốc cứ ngỡ mình còn đang mơ.

“Cộc cộc cộc”

Mặc kệ thằng Tuân gõ cửa. Lão Dương mò mẫm quay lại giường. Lão khẽ tốc chăn ra. Lão lật nhẹ cơ thể con bé. Da thịt ngồn ngộn đỏ hồng lại làm máu nóng dâng lên đầu lão. Hai tay lão mân mê cặp vú tròn trịa trong tay. Cúi xuống. Lưỡi lão lại đưa ra liếm quanh quanh bên núm, rồi mút chùn chụt ngon lành. Con Linh hơi trở người. Hơi thở nặng hơn. Dường như muốn tỉnh lại.

“Cộc cộc cộc”

– Bác Dương ơi… Bác có đó không ?

Tiếng thằng Tuân làm con Linh choàng tỉnh. Nó thảng thốt suýt hét lên thì một bàn tay thô nhám đã chặn ngay miệng.

– Tao… Tao có thấy nó đâu… Đang ngủ mà… Chắc nó đi đâu đó rồi…

Lão Dương lên liếng giọng càu nhàu. Lão lại gạt tay con Linh đang che trước ngực, vục mặt xuống. Con bé sợ cứng cả người như cử động nhỏ cũng làm chồng nó nghe thấy. Con bé cố đẩy lão Dương ra… Cố lùi người để hai bầu vú căng tròn tránh xa cái miệng thèm thuồng của lão. Nhưng lão rất mạnh, hai cánh tay như đúc bằng sắt kềm cứng hai cánh tay con bé. Miệng lão há to ngậm lấy cái núm vú đỏ hồng, mút chùn chụt say mê.

Con Linh cố vùng vẫy, nhưng không dám phát ra một âm thanh nào. Đôi môi dầy tím bầm của lão mở ra nuốt trọn cái núm nhỏ nhỏ xinh xắn… Cái lưỡi của lão như trêu tức liếm quanh quanh rồi cuốn xoáy lấy đầu vú con Linh. Con bé thở dồn, bất giác ưỡn ngực lên. Nó nhắm chặt hai mắt, buông xuôi để mặc lão Dương bú mút say mê. Tay lão không yên mò mẫm xuống giữa hai chân.

Cặp đùi thon dài trắng muốt của con bé phản đối, khép chặt. Vô tình lại kẹp cứng bàn tay lão Dương. Lão bắt đầu tác quái. Những ngón tay lão miếc miếc mân mê hai mép thịt mềm mại ẩm ướt. Ngón tay lão day day trên khối thịt bé xíu mềm như bông. Một dòng chất lỏng trơn nhầy tiết ra bao lấy ngón tay lão. Từng phân từng phân một ngón tay lão Dương tìm đường đi vào. Âm hộ con Linh thật nóng, từng múi thịt cộm cộm trơn tuột co bóp quanh ngón tay chai sần của lão.

– Ưm… Đừng mà…

Con Linh rít lên thật khẽ. Con bé bưng kín miệng, ánh mắt đỏ hồng van nài nhìn lão Dương. Ngón tay lão không dừng lại, miếc lên thành trong của âm hộ đi sâu vào. Dĩ nhiên lão Dương chẳng biết điểm G của phụ nữ là cái quái gì. Nhưng nghề dạy nghề, lâu ngày thành lão làng. Món nghề này của lão ngay cả phụ nữ sồn sồn còn van xin khóc lóc, nói gì đến một đứa con gái hơn hai mươi như con Linh.

Cơ thể con Linh giật nảy lên theo từng nhịp. Từng nhịp. Cứ như lão có thể nâng gọn cả cơ thể con bé chỉ bằng một ngón tay. Con bé úp cả cái gối lên mặt để ngăn từng tiếng nấc sung sướng đang dâng lên. Cặp đùi con bé rã rời dần mở rộng ra, bàn chân co quắp lại.

– Sao con thấy cửa dưới khóa bên trong mà… – Giọng thằng Tuân lại vang lên bên ngoài có vẻ ngờ vực.

Con Linh giật thót cả mình.

– À… Mẹ ! tao nhớ rồi. Sáng sớm nó xuống nhờ tao mở cửa. Sớm quá nên tao không nhớ…

Lão Dương vừa trả lời vừa móc móc ngoáy ngoáy trong âm hộ con bé. Hai chân con Linh chống cao, dang rộng ra hai bên… Tiếng nhóp nhép liên tục phát ra từ cửa mình đỏ ửng sưng tấy của con bé. Ngay ngoài kia, sau lớp cửa mỏng là thằng Tuân, không hề biết rằng người vợ trẻ xinh đẹp của nó không mảnh vải che thân đang oằn oại dưới ngón tay điêu luyện và cái miệng không ngừng nghỉ bú mút của lão Dương. Lão Dương chợt phát hiện mình rất thích trò chơi này. Cảm giác chiếm hữu vợ người khác ngay trước mũi làm lão hưng phấn muốn điên lên.

– Dạ, chắc đi mua đồ ăn sáng rồi. Sao lạ vậy ta? Đi đâu mà điện thoại cũng không mang theo. Thôi tới giờ con đi làm đây… Có gì Bác nhắn dùm vợ con nhé.

Thằng Tuân nói như tự nói với mình, chỉ riêng câu cuối là có ý nhắn nhủ. Tiếng bước chân xuống cầu thang xa dần. Trong phòng còn mỗi hơi thở nặng nề của con Linh và âm thanh nhóp nhép liên tục của lão Dương.

– Ưmmm… Đừng làm vậy nữa… Bác ơi…

– Bác ơi… Ôi…

“Bác Dương ơi…”

Đột nhiên tiếng thằng Tuân lại vang lên ngoài cửa. Con Linh giật thót, vùng mình dậy trùm kín chăn quanh người. Ngay cả lão Dương lúc nào cũng bình tĩnh, mà lần này cũng giật mình. Thằng nhỏ đi lại như mèo, lão chẳng nghe thấy. Ngay một giây trước con Linh còn rên to kêu tên lão. Lão quệt quệt ngón tay ướt đẫm vào quần. Tim còn đập thình thịch.

– Gì nữa mày ?

– Hôm qua… Vợ con có xuống thưa chuyện với Bác không ạ ? – Thằng Tuân hỏi vọng vào.

Lão Dương thở phào nhìn qua con Linh đang úp mặt vào đầu gối, đôi vai trần run rẩy.

– Có… Con vợ mày ngon lắm… À… Ngoan lắm…

Lời nói ậm ờ của lão Dương làm con Linh giật bắn mình. Không thấy mặt, nhưng cả cái cổ trắng ngần của con bé cũng đang đỏ ửng lên.

– Dạ, con cũng đoán thế. – Thằng Tuân vẫn nói tiếp.

– Con đã mượn được tiền… Bác mở cửa cho con gửi tiền nhà tháng này ạ.

– Ừm… Mà tao đang ngủ mà… – Lão Dương ậm ờ. – Tối đưa tao cũng được.

– Sao sáng nay phòng tắm bị cắt nước vậy Bác ? Con phải loay hoay một lúc mới mở nước ra được đấy. – Thằng Tuân nói.