Ký ức ngày xưa

Trâm nhắm mắt lại, Tôi lấy bọc kem ra để trước mặt Trâm rồi nói:
– Rồi mở mắt đi.
– A…. kem Wall, vany nè, socola nè, dâu nè….

Ặc ! đúng là con gái, thấy kem mừng như mới lum vàng vậy. Tôi mỉm cười nhìn Trâm.

– Socola ông ăn nha ? Ăn cái đó mập lắm

– Hừ sợ mập cho tui ăn cho mập ha ?

– Hì hì … mà ông mua nhiều vậy ?

– Ai biết tưởng mấy đứa kia nó cũng đi học chứ.

– Ừ chiều nay nhà tụi nó đi hái cà phê nên không đi học được

– Vậy tui với bà ăn cho mau mập .. ha…a

– Xí ai thèm ! Tui ăn cây vani thôi

Giật bịch kem từ tay Trâm, tôi nhanh tay lấy cây kem vani rồi đưa trả bịch kem trên bàn

– Tui chiếm cây Vani rồi, bà chịu khó ăn socola đi, haha.

Trâm hung dữ nhìn tôi:

– Không chịu, ông trả cây đó cho tui đi, ông ăn 4 cây kia đi kìa.

– Còn lâu, cho bà ăn cho nhanh mập đó haaa.

Trâm nhào tới, lao vào tôi, giơ tay giật cây kem trên tay tôi, tôi giơ cao lên rồi chạy vào phòng khách, Trâm cứ thế đuổi theo tôi vào góc nhà, rồi lao tới nắm cánh tay tôi kéo ghì xuống, cố gắng giật cho được cây kem vani, tôi cũng không vừa, cánh tay bị kéo xuống gần đến tầm tay Trâm tôi lại đổi cây kem qua tay kia và tiếp tục nhứ nhứ.

Trâm hào hứng giành giật với tôi một lúc, tôi lui người rồi chạy ra ngoài, Trâm chụp chân tôi kéo, tôi ngã soài ra nhà nhưng tay vẫn giữ chắc cây kem, Trâm chống đầu gối, lao lên đè qua người tôi, rướn lên để giật cây kem cho bằng được.

Đến lúc này, cái cần để ý thì Tôi đã bắt đầu để ý, vì ở nhà Trâm không có mặc áo lá như khi đi ra ngoài hay mặc áo dài, ngực của Trâm trong khi rướn lên tay Tôi cứ chà thẳng vào ngực tôi, đầu gối của Trâm thì nằm ở vị trí của đồi pháo thủ kia, một cảm giác khác ập đến, tôi luống cuống hơn, giơ cây kem nhưng không còn linh động nữa, tôi cảm giác, khẩu súng pháo của tôi đã bắt đầu lên đạn và chĩa nòng trong quần rồi, may phước là lúc nào tôi cũng mặc quần con.

Chính vì tôi phản ứng chậm đi, nên Trâm đã giật được cây kem một cách dễ dàng trên tay tôi, khi giật được, Trâm nhìn xuống mặt tôi, cảm thấy điều gì đó trên khuôn mặt tôi, hoặc điều gì đó đang thay đổi giữa khi đồi chữ V kia, có thể là để ý hơn về tình trạng của hai đứa, nếu ai ở ngoài nhìn thấy dễ chắc tưởng nhầm Trâm đang “Hấp diêm” tôi đây, hai tay chống gần lỗ tai tôi, ngực ép vào ngực tôi chân phải áp sát khu đồi chữ V của tôi, Trâm đỏ mặt, lấy sức định đứng dậy.

Trong đầu tôi lúc này chẳng biết suy nghĩ gì, mắt vẫn cứ nhìn thẳng vào mắt của Trâm, đột nhiên như sợ Trâm sẽ biến đi đâu mấy, tôi đưa nhanh hai tai ôm qua lưng Trâm, ghì xuống, lăn một vòng đổi tư thế, giờ tôi đã chiễm chệ ở trên, nhìn thẳng vào mắt Trâm đang rất bất ngờ ở bên dưới. Nói thì lâu, nhưng tình huống rất nhanh, 5 giây sau, một quyết định táo bạo nữa từ bộ não truyền đến tứ chi và cần cổ, tôi cúi xuống, đặt môi của mình lên môi Trâm, nhắm mắt và hơi đè xuống.

Tôi chưa từng hôn ai, chỉ xem vài cảnh hôn hít trên tivi thôi, Trâm trong lúc bất ngờ có lấy cánh tay đẩy hai bên sườn của tôi để thoát ra, nhưng ngực tôi đã áp sát vào Trâm nên chẳng có lực mà đẩy, rồi như nghĩ gì đó Trâm đưa tay lên lưng tôi, hai tay ôm chặt lưng tôi như kéo xuống vậy, mắt Trâm cũng nhắm lại.

Tôi mở mắt ra, thấy Trâm đã nhắm mắt, rút môi mình về, tôi nhìn vào khuôn mặt của Trâm, rồi lại đưa môi xuống, lần này như bản năng thúc đẩy, tôi không mím môi nữa, hôn và đưa lưỡi sang liếm môi của Trâm. Bất ngờ vì hành động đó, thân hình Trâm khẽ rung lên, rồi sau cái run đó, Trâm cũng hé môi để lưỡi tôi khám phá hàm răng sau đó là lưỡi của Trâm, chẳng biết đã xảy ra bao lâu, tôi cũng chẳng nghĩ gì, chỉ cố gắng, tham lam hơn trong việc đó. Như sắp nghẹn thở, Trâm đẩy tôi ra và ngồi dậy.

Tôi ngồi xuống đỏ, mặt cả hai đỏ như gấc, nhìn nhau, chỉ nhìn nhau, rồi Trâm đứng lên, chạy xuống dưới nhà, làm gì tôi không rõ, tôi bần thần đi ra bàn học ngoài sân, ngồi xuống và lại suy nghĩ về cảm giác của việc táo bạo mà tôi đã làm lúc nãy.

Kể từ sau lần đó, nụ hôn đầu của Tôi và Trâm đã trao nhau, mỗi buổi sáng tôi vẫn sang chở Trâm đi học, điều thay đổi lúc này, khi ngồi sau, cô bé đó ôm tay qua bụng tôi, ôm chặt như sợ tôi bay đi đâu mất vậy, tôi cũng cảm thấy hạnh phúc hơn, điều thay đổi khiến tôi bất ngờ đến không ngờ là Trâm đã đổi cả cách xưng hô với tôi, gọi tôi bằng “anh”, cái từ mà khi nghe tôi cảm thấy chững chạc hơn, cảm thấy to lớn đối với người con gái bên cạnh mình.

Hai đứa đã tình cảm hơn, đi chơi cùng nhau ở những nơi vui chơi, tôi cảm thấy đi bên cạnh Trâm tôi hạnh phúc lắm.

Chiều hôm đó, tôi đi đá banh về, trời đã xệ tối, chưa tắt hẳn ánh sáng nhưng đã lờ mờ. Khi đi đến đoạn cua gần nhà tôi, bỗng có vài đứa, tay cầm côn, ống tuýp, có 1 đứa cầm cây hàn, đứng chắn đường tôi, dự cảm điều gì đó không tốt, tôi dừng xe sớm và chuẩn bị cho tình huống sắp diễn ra. Bạn đọc hẳn sẽ cảm thấy sao tôi cứng cỏi vậy, mới chỉ là học sinh lớp 10 thôi mà. Nhưng phải nói thêm về tôi, chú tôi là một võ sư dạy Thái Cực Quyền Chính Tông, khi từ nhỏ, tôi đã theo chú để học môn võ này để phòng thân và tăng cao sức khỏe. Ai thoạt nhìn cũng đều nói múa gì chậm như rùa, đánh đấm cái gì không biết ??? Nhưng điều thực sự của thái cực là cân bằng âm dương, trụ là chính, chậm là căn bản, nhanh chỉ theo tốc độ của sự vật. Quay lại tình huống lúc này, trong tay tôi không có vũ khí, cảm thấy hơi bị thất thế, Tôi bỏ lại xe đạp, lùi lại và bắt đầu phòng bị.

Bỗng từ đằng sau bọn này, một người khác xuất hiện với tiếng cười ha hả, đi lại gần Tôi

– Chào chú em ! Chú mày cố tình phớt lơ lời anh nói hôm trước à ?

– Ông muốn gì ? Nói nhanh đi, đừng có như mấy con đàn bà nữa.

– ĐM mày chết tới rồi mà còn kênh kiệu hả mày ? Tao cho mày 3 lựa chọn. Một là tránh xa Trâm ra, hai là qua được anh em của tao đằng sau, ba là nhận thách đấu của tao.

– Thách đấu gì ?

– Tao với mày ngày mai tại sân vận động, sẽ đấu quyền với nhau, ai thắng thì được yêu cầu người kia làm vài điều nào đó, mà mày chắc không dám đâu, như tao đã nói đó, tao là Nhất đẳng Karate Đai Đen ở huyện này, mày không có cửa thắng tao đâu, hahaha.

– Ok thôi, tưởng phải đấu với bọn kia chứ với 1 mình ông thì chuyện nhỏ.

– Mày ngon lắm. 1h chiều mai, nhớ tới đó, không đừng trách anh vô tình

– OK.

Lên xe đạp về nhà, tôi suy nghĩ lung tung trong đầu

Sáng hôm sau, vẫn làm cái nhiệm vụ cao cả đó, vẫn chở nàng đi học, vẫn ăn gói xôi cùng nhau. Ra chơi Trâm đến tìm tôi:

– Anh ! Chiều nay mình vào Hồ Sen hái sen nha ?

– Không được rồi ! Chiều nay anh bận.

– Bận gì ?

– Anh đi với ba.

– Đi đâu á ?

– Chẳng biết ! Hôm qua ba nói chiều nay đi với ba thôi

– Vậy à ! Vậy hôm khác mình đi hái sen nha, em nghe nói trong đó sen đẹp lắm.

– Xì ! Đẹp con khỉ á, toàn đỉa không, lúc đó anh bắt đỉa quăng vào chân em cho biết.

– Anh dám ?

– Ha..a đừng thách anh nha .

– Ghét không nói chuyện với anh nữa, em về lớp đây.

– Ừ.

Trâm chạy về lớp, nhìn cặp mông núng nính trong chiếc quần xanh, Tôi nghĩ bâng quơ.

12h giờ trưa, tôi đến sân vận động, ngồi trong quán nước, tôi nhìn ra sân, lại bâng quơ nhớ đến hôm Trâm ngất xỉu.. rồi lại nghĩ lung tung.

1h giờ nhóm của thằng đàn anh dắt nhau tới, đứa nào cũng mặc áo khoác, chắc ghim hàng trong tay áo rồi. Tôi giật mình nghĩ “mình cũng ngu ghê, quên đem theo cái gì phòng thủ rồi”

– Thằng em tới sớm thế ? Lo lắng à ?

– Lo lắng gì ? Chẳng qua tôi không muốn người khác phải đợi mình thôi.

– Được lắm !