Kiều

Tiểu Kiều cố với lấy chiếc áo của y. Máu nhuộm đỏ khuôn mặt của nàng. Nước mắt trào ra. Nàng không muốn chết.

Tiểu Kiều thở gấp, vết thương ở bụng nàng không ngừng chảy máu. Nàng thấy toàn thân lạnh toát, hai tay không còn sức nữa. Đôi mắt nàng nặng trịch, hình ảnh của y mờ nhòe trước mắt.

Nàng không muốn chết. Chưa muốn chết. Nàng còn yêu quí cái thế gian này. Y ở đâu rồi? Sao y chưa trở về? Nàng muốn được nhìn thấy y.

Nàng đã với được chiếc áo. Tiểu Kiều òa khóc, ôm lấy chiếc áo vào lòng. Kiếp này nàng còn được nhìn thấy y nữa không?

Kẻ theo dõi y ngã đập xuống đất, lưng đập mạnh vào đại thụ bên lối mòn. Mũi kiếm không rời khỏi cổ hắn.

Miêu Lãm lạnh lùng:

– Một canh giờ không nói câu nào. Muốn chơi trò kiên nhẫn với ta à? Được thôi, ta sẽ chơi với ngươi. Cứ cách nửa canh giờ ta sẽ cắt một thứ của ngươi xuống cho đến khi ngươi nói thì thôi. Yên tâm, ta còn nhiều thời gian lắm.

Kẻ theo dõi y nhổ một bãi nước bọt lẫn máu, bỗng dưng cười sằng sặc:

– Phải rồi, ngươi còn nhiều thời gian lắm. Cứ từ từ mà xẻo thịt ta. Hahaha…

Miêu Lãm túm lấy cổ hắn, dằn giọng:

– Ngươi nói thế là có ý gì?

Hắn lèo bèo trong miệng:

– Giết ta đi..

Miêu Lãm đẩy mạnh hắn. Hắn rũ ra như một con mèo chết nhưng ánh mắt lại mang vẻ giỡn cợt.

Nỗi sợ hãi xâm chiếm trong lòng Miêu Lãm. Thời gian làm sát thủ đã luyện cho y thứ cảm giác của một kẻ muốn chết và kẻ tham sống sợ chết. Kẻ theo dõi này đơn giản không hề sợ chết. Dường như việc y làm chỉ là muốn kéo dài thời gian. Hắn muốn cầm chân y lại ở đây. Vì sao hắn muốn cầm chân y? Hắn không muốn giết y? Võ công của kẻ này có lẽ chỉ thuộc cấp ba. Không lý nào lại có kẻ phái một kẻ yếu như thế đi giết một kẻ mạnh hơn như y. Trừ phi mục đích của hắn không phải là y. Vậy hắn muốn giết ai? Phải chăng là…

– Tiểu Kiều.

Tên của nàng thốt ra từ miệng của y trong vô thức.

Gã đàn ông nghe thấy, càng cười sặc sụa. Hắn vừa cười vừa nói với y:

– Muộn rồi… Bây giờ muộn quá rồi. Chắc chắn đại ca của ta đã kịp hưởng thụ ả. Haha… Miêu Lãm ơi là Miêu Lãm. Ta bắt ngươi sống không bằng chết. Con tiện nhân đó theo ngươi chẳng phải thứ tốt lành gì. Giờ được đại ca ta chiếu cố là diễm phúc của nó đó.

Y hét lên:

– Câm!

“Xoẹt”. Máu tắm đỏ lưỡi kiếm. Cổ nam nhân kia được tặng thêm một vết cắt, nghẹo sang bên gẫy lìa, hồn phi phách tán.

– A Kiều…

Y gọi tên nàng rồi ngự kiếm phi lên cấp tốc lao về phía biệt cốc. Chỉ thấy một vệt mây sáng kéo dài, loáng cái bóng Miêu Lãm cũng không thấy đâu. Y không còn e ngại nữa. Còn gì cần e ngại. Giờ cần gấp là thời gian.

Phần 5

Y vẫn chưa về sao? Nàng phải đợi y về. Nàng không đấu lại hắn. Chỉ còn cách chết để giữ trọn nàng cho y. Nàng chỉ thuộc về một mình y thôi. Nhưng y đâu rồi? Y có nghe thấy nàng đang gọi y không?

“A Miêu”

“Huynh đang ở đâu?”

“Muội chưa muốn chết”

“Muội còn muốn nhìn thấy huynh.”

“A Miêu”

“A Miêu…”

Đôi mắt của nàng khép lại. Chỉ còn bóng tối và sự lạnh lẽo.

Mười tám nam tử bị hất văng sang bên, kẻ va vào thân cây thịt nát xương tan, kẻ bị hất đập trên nền đất dội đi dội lại mấy lần, kẻ bị ném xuống vực không thương tiếc. Tròng mắt chúng đều trợn ngược, chỉ một màu trắng dã. Cổ chúng được thanh kiếm bạc của Miêu Lãm tặng thêm một vết cắt, dù là độ sâu, độ dài đều bằng nhau tăm tắp. Chỉ còn lại một nam nhân đang ngồi lùi lùi trên mặt đất. Mồ hôi của gã vã ra như tắm. Hai tay gã cào xuống nền đất, lùi lại từng bước. Hung thần ác sát của gã lạnh lẽo tiến lại gần, nét mặt không chút tình cảm. Gã không nhấc nổi tay lên để đấu nữa. Sức mạnh của Miêu Lãm vượt hơn cả mười chín cao thủ cấp một bọn gã.

Chứng kiến cách thức Miêu Lãm ra tay không chút nương tình, chỉ một chiêu giết sạch mười tám cao thủ cấp một, đại ca của Nhị thập hung không khỏi rụng rời. Gã cất lời cầu cứu, nhưng có vẻ thánh thần cũng không giúp gã. Thánh thần đã chỉ dẫn gã đến chỗ này, để gặp Miêu Lãm, để được chết thế này. Loại thánh thần đó liệu có thực sự là thánh thần? Y thấy đũng quần ướt rượt, hiển nhiên đã tiểu trong quần. Miêu Lãm tiến gần về phía gã nhanh như thiểm điện. Ánh mắt y chứa đầy hung lệ. Y đưa tay giật mạnh chiếc khăn tơ của Tiểu Kiều trong tay Nhị thập hung đại đầu lĩnh, đồng thời phi kiếm trong tay áo của y cắt đứt cổ của gã. Y không thể để phí thêm chút thời gian nào. Y lập tức lao về phía căn nhà, không để ý một cái bóng rất nhỏ bắn ra khỏi xác của Nhị thập hung đại đầu lĩnh.

Cánh cửa mở ra chậm rãi. Tiếng kẹt cửa dài não nề.

Miêu Lãm đánh rơi thanh kiếm.

Nàng đang nằm đó, mắt nhắm nghiền, xung quanh bê bết máu.

Y chạy như điên cuồng vực nàng dậy. Cả người nàng lạnh băng, khóe mắt vẫn còn dấu của lệ rơi. Nàng ôm chặt cái áo của y, chiếc áo hẵng còn đang vá dở.

Y gọi tên nàng nhưng vô ích.

Chỉ có sự im lặng đáng sợ đáp lại.

Trái tim của y bị bóp nghẹt. Y ôm nàng vào lòng, nước mắt lăn xuống má.

Cả đời y chưa từng khóc.

Y gào lên như một người điên.

Nhưng nàng vẫn im lìm như thế.

Lá thu rơi xuống.

Vong.

Tiểu Kiều mở mắt, toàn thân của nàng nhẹ bẫng. Cơn đau không còn nữa, máu cũng không chảy. Nàng chớp mắt. Nàng khỏi rồi sao? Hay mọi thứ chỉ là một cơn ác mộng?

Nàng nhoẻn miệng cười. A Miêu đã về rồi. Nhưng sao y lại ngồi trên sàn? Nàng chỉ nhìn thấy y từ phía sau.

Tiểu Kiều bước lại gần. Y đang khóc. Tại sao y lại khóc?

Y đang ôm lấy nàng, mình nàng bê bết máu.

Tiểu Kiều cau mày nhìn vào các xác y đang ôm. Đó là…nàng sao?

Nàng nhìn xuống bàn tay mình, nó trong suốt. Thân thể nàng nhẹ bẫng, dường như đôi chân không hề chạm đất.

– A Miêu, muội ở đây này. A Miêu.

Y không nghe thấy nàng gọi, vẫn ôm lấy cái xác. Nàng vòng ra đứng trước mặt y. Y không nhìn thấy nàng. Nàng ngồi trước mặt y, gào thét gọi tên y, y cũng không nhìn thấy, không nghe thấy. Nhìn thấy y đau khổ, trái tim của nàng đau nhói. Nhưng nàng không làm gì được. Tiểu Kiều áp tay vào má y. Y vẫn không mảy may hay biết. Cảm giác như cắt từng khúc ruột. Nàng điên cuồng gọi tên y, lẫn trong tiếng khóc nấc. Nhưng y hoàn toàn không nhận ra sự có mặt của nàng. Nàng bước ra trước mặt y, cố gắng để chạm vào y, để lôi kéo sự chú ý của y. Nhưng tất cả chỉ là vô ích. Tiếng nàng gọi như tan vào trong ánh nắng cuối cùng của ngày.

Y bế tấm thân lạnh ngắt của nàng lên, rồi bước ra ngoài. Ánh sáng đã tắt hẳn, chỉ còn bóng tối âm u.

Tiểu Kiều theo y bước ra ngoài. Bước chân của y nặng nề nhưng uể oải. Y đặt nàng xuống một bãi đất rộng, rồi nói khan:

– Muội thất hứa với huynh. Muội đã nói có làm ma cũng không buông tha huynh. Vậy linh hồn của muội có nghe thấy huynh gọi không? Tại sao không đáp lời huynh? Có phải còn giận huynh không? Huynh sai rồi. Là huynh đã giết chết muội. Là tại huynh tất cả. Huynh đã hại muội.

Tiểu Kiều ngồi xuống, nói với y:

– Chàng ngốc, muội vẫn ở đây mà. Chỉ là huynh không nghe thấy muội nói thôi.

Y dùng tay không đào đất, cái dáng lầm lũi của y khiến Tiểu Kiều không muốn nhìn. Hai bàn tay y sớt sước đầy vết máu. Máu hoà cả vào nấm huyệt của nàng. Nàng thương y nhưng không thể làm gì cho y. Nàng đã chết rồi. Bây giờ nàng chỉ một hồn ma vất vưởng. Hồn ma không thể hiện hình, không thể nói chuyện với y…

Đã ba ngày y không ăn uống gì, chỉ ngồi ở góc phòng trầm ngâm. Chưa bao giờ y như vậy, duy chỉ có lần này thôi. Y ngày một tiều tụy, giờ cũng chẳng khác gì một cái xác không hồn. Gương mặt y đầy những râu, nét mặt bệ rạc và mệt mỏi. Y chăm chăm nhìn vào khoảng không vô định, hờ hững mặc kệ cả những con chuột chạy lung tung trên cơ thể y như chạy trên một xác chết.