Không thể quên được em

Thay vì để em nói tiếp tôi khóa môi em bằng một nụ hôn đột ngột. Em không phản kháng, còn hé mở 2 cánh môi để chiếc lưỡi của tôi thuận tiện tấn công. Lúc đó với tôi thời gian như ngừng trôi đi tất cả. Thật lâu sau tôi buông em ra và nói :
– Em biết không? Anh đã yêu em sau cái nhìn đầu tiên ấy. Đã hơn 2 năm rồi anh mới có cảm xúc với một người phụ nữ. Anh yêu em thậm chí yêu rất nhiều nhưng anh có lý do rất buồn nên không dám thổ lộ với em. Anh sợ khi anh nói với em xong, em sẽ không coi anh là bạn nữa. Với anh chưa bao giờ hi vọng em là bạn gái anh, chỉ cần em là bạn anh thôi anh cũng mãn nguyện rồi. Nhưng hôm nay khi em đã dốc hết tâm sự cho anh. Và anh nghe những lời thổ lộ chân tình của em. Anh quyết định nói ra tất cả. Sau khi anh nói xong nếu em ghét anh hoặc không coi anh là bạn, anh chấp nhận tất cả. Nhưng lúc này đây anh muốn kể cho em nghe về cuộc đời anh. Trước khi bắt đầu anh chỉ nói thế này: Tình yêu của em, cảm giác của Em anh đều đã trải qua. Anh cũng bị người ta phản bội. Nhưng không chỉ đơn thuần như vậy. Còn hơn thế nữa em hiểu không?

Và cứ như vậy, tôi ôm em trong vòng tay mình chậm rãi kể cho em nghe tất cả những gì là của tôi. Tôi cứ tưởng lòng mình đã dần phai nhòa đi vết thương đó nhưng giờ đây khi kể lại cho em tôi mới hiểu vết thương đó sẽ theo tôi cả đời. Mặc dù bên tôi là em, là một người phụ nữ yêu tôi. Nhưng lòng tôi vẫn đau nhói mỗi khi nhắc về chuyện cũ, về những gì đã qua.

Tôi không biết thời gian đã bao lâu, và đã nói hết những gì nhưng em nằm trong vòng tay tôi, vẫn ôm lấy tôi và em lại khóc. Tôi không biết vì sao em khóc nhưng tôi vẫn kể, vẫn kể cho em nghe tất cả. Khi mọi chuyện về tôi đã không còn gì giấu em. Tôi nhìn đồng hồ đã gần 8h đêm. Quay lại nhìn em tôi phát hiện em vẫn nhìn tôi bằng ánh mắt say đắm, nhưng trong ánh mắt đó tôi thấy được sự chua xót, sự cảm thông chia sẻ của em, tôi chợt nảy sinh ý nghĩ không lẽ em thương xót tôi sao. Nhưng tôi chỉ nhìn em bằng con mắt kiên định rồi nói :
– Thay đồ anh chở đi ăn tối… Có gì muốn nói với anh thì lát nữa em hãy nói…

Lúc này tôi bỗng thấy sợ, cảm giác mất em trước đó tan biến thì giờ đây ùa về mạnh mẽ. Nhưng tôi tin nếu mất em cuộc đời tôi cũng sẽ thay đổi. Vì từ khi có em tôi dường như có tất cả. Sự yêu thương trở lại, niềm đam mê trong công việc và ít nhất sự vô tâm đang dần dần giết chết tôi đã ra đi. Tôi biết yêu thương gia đình mình hơn, biết và cảm nhận được sự lo lắng của gia đình tôi đối với tôi. Cuộc sống đời người thật ngắn ngủi, tại sao tôi làm nó trở nên lãng phí vì bản thân mình. Tôi chợt thấy mình thật ích kỷ, người con gái đó là tôi chọn cơ mà đâu phải ba má tôi chọn. Tại sao vì một người phụ nữ tôi lại lảng tránh sự quan tâm của gia đình, người thân và bạn bè. Khoảng thời gian 2 năm không dài không ngắn so với một đời người nhưng tôi đã nhận được những gì, 2 năm đó tôi đau khổ vùi mình vào cuộc sống ảo. Trong khi trong cuộc sống này nhiều người còn bất hạnh hơn tôi. Vâng, tôi đã nghĩ thế và sẽ chấp nhận một sự thật rằng : Tôi còn tồn tại…

Tôi và em vẫn đến quán ăn quen thuộc, ở đó dường như tôi và em tìm được cảm giác chung. Sự ấm cúng của gia đình, những dòng xe chạy qua lại cho tôi và em cảm giác cuộc sống vẫn tiếp diễn…

Tôi lặng lẽ ngồi ăn bên em, không nói gì. Lúc này tôi đâu còn gì để nói mặc dù trong lòng là một mớ hỗn độn. Dường như em cũng hiểu. Em chỉ tập trung chuyên môn cho bữa cơm của mình không nói chuyện, không quan tâm và tỏ vẻ rất bình thường. Ăn xong tôi muốn về nhà ngủ thì em bỗng nói :
– Anh chở em về phòng. Em có chuyện cần nói…

Tôi và em ra về, từng làn gió lạnh rít lên bên tai tôi. Dường như nó đang báo hiệu điều gì đó. Xốc lại cổ áo cho kín, tôi chở em ra về. Và… mưa đúng rồi từng giọt mưa bắt đầu rơi nhẹ nhàng trên vai tôi và em. Ông trời đang khóc thương cho hoàn cảnh của tôi và em sao… Tôi tự hỏi lòng và cười lên một nụ cười chua chát. Dường như 2 tiếng cười đột ngột làm Em sững sờ. Chua chát, cay đắng là những gì tôi đang cố gắng phát ra ngoài. Trời mưa, một hoàn cảnh đẹp để tôi xua tan đi tất cả. Tôi đã tự nhủ lòng mình: “H à, hãy quên đi, quên hết đi… 2 năm đau khổ đủ rồi hãy sống tiếp, sống tốt… sống cho thật tốt…”

Em không chịu mặc áo mưa chỉ với lý do thật đơn giản: Hãy để mưa gội rửa đi tất cả những gì đau khổ của anh và em nhé…

Về đến nhà, tôi và em đều ướt sũng. Qua làn áo mỏng manh tôi có thể nhìn ngắm cơ thể em, một làn da trắng nõn, bộ ngực phập phồng qua từng hơi thở. Tôi dục em thay đồ vì em mới ốm dậy. Sau đó em ngồi cạnh tôi xem chương trình ITV, em không nói gì hết. Chỉ lặng lẽ gục đầu trên vai tôi. Tôi hiểu rồi, em chấp nhận tôi.

Một cảm giác ham muốn mãnh liệt xuất hiện trong tôi, quay đầu lại lặng lẽ đặt lên môi em một nụ hôn nồng cháy, nụ hôn của sự yêu thương xuất phát tận đáy lòng tôi. Em không né tránh mà còn đáp lại tôi mãnh liệt không kém, nụ hôn ngọt ngào nhưng tôi cảm nhận được sự từng giọt nước mắt em đang khẽ chảy, giọt nước mắt của hạnh phúc. Nhưng tôi vẫn buông em ra và vội vàng xin lỗi. Nhưng không, em ôm tôi một cái ôm làm lòng tôi ấm áp. Em nói :
– Đừng xin lỗi anh, em yêu anh và chấp nhận tất cả. Ở bên anh, em cảm nhận dược tình yêu anh dành cho em, em tìm được sự thanh thản, sự bình yên…

Em ngước lên mắt đối mắt, tôi nhìn em, em nhìn tôi. Tôi hiểu đây không phải là một giấc mơ, em đã chấp nhận tôi rồi. Sau bao ngày gian khổ tôi đã có được trái ngọt thực sự. Tôi tắt ti vi lặng lẽ nằm xuống, em vẫn gối đầu trên ngực tôi, 2 cánh tay trắng muốt của em vẫn ôm lấy tôi làm cho tôi càng ham muốn. Tôi hôn em, bàn tay tôi di chuyển trên khắp cơ thể em. Tôi cảm nhận được em đang run rẩy…

Đôi môi tôi rời khỏi môi em, tôi hôn nhẹ nhàng lên cặp mắt em, cái mũi sọc dừa của em, tôi nhẹ nhàng tiến đến vành tai em trượt dần xuống cổ. Tôi nhìn thấy 2 cái nhân bánh bao hồng hồng. Miệng tôi khô khốc nhưng tôi thèm muốn. Tôi muốn nuốt tất cả, tôi muốn “ăn”. Trong khi tôi không ngừng nhấm nháp 2 hai cái bánh bao thì tay tôi nhẹ nhàng di chuyển vào vùng cấm địa cuối cùng, tôi cảm nhận được sự mềm mại của “vườn cây”, sự ẩm ướt của khe suối. Khi tay tôi định tấn công vào khe suối đó em ngăn tôi lại, Em rút tay tôi ra khỏi cơ thể em.
– Đừng anh, hãy cho em thời gian. Em yêu anh nhưng bây giờ em không muốn…

Mặc dù tôi đang ham muốn cực độ nhưng vẫn dừng lại. Em yêu kiều đưa 2 cánh tay ôm lấy đầu tôi ghì tôi nằm xuống. Em nói :
– Anh biết không, sau lần đầu tiên của em. Em chỉ có cảm giác đau đớn. Em và anh V yêu nhau mấy năm nhưng em chỉ cho anh mấy lần. Em không có cảm giác, mỗi lần yêu em rất đau. Em sợ lắm mình dừng lại được không anh…

Thay vì trả lời câu hỏi của em, tôi tham lam nút chặt hai bờ môi em. Đưa nhẹ chiếc lưỡi cọ xát vào miệng em. Tôi lại tiếp tục tấn công nhưng nhẹ nhàng hơn. Bao nhiêu kinh nghiệm tôi có đều cố gắng thực hiện trên cơ thể em. Lần đầu tiên của tôi và em, tôi không muốn hôn lên vùng cấm địa tuyệt mật của em. Nhưng rồi chiếc lưỡi của tôi vẫn rà nhẹ từ đầu xuống chân và từ chân lên đầu em. Khi cảm nhận được khe suối của em ẩm ướt, tôi rà nhẹ qua. Em nẩy người lên và run rẩy. Có lẽ trước đây người yêu em đã không kích thích em mà trực tiếp đi vào mê cung chết người đó nên làm cho em sợ hãi.

Thấy thành công bước đầu tôi vùi mình vào đó, 2 cánh tay em ghì cứng đầu tôi. Cơ thể em không ngừng run rẩy sau mỗi lần tôi tấn công. Tôi hôn nhẹ nhàng lên bộ ngực của em và cuối cùng khi tôi trao em nụ hôn nồng cháy thì trym của tôi cũng nhẹ nhàng tiến đến nơi cần phải đến. Sự ấm nóng, chặt chẽ càng làm tôi tin tưởng những gì em nói. Tôi tiến vào nhẹ nhàng được một chút tôi dừng lại vì em đang nhăn mặt. Tôi vội hỏi em :
– Em đau lắm hả?