Hỗn Thế Ma Vương

– Tên ngốc, ngươi vì dỗ ta mà ra nông nỗi này sao?! Ngươi là tên ngốc, ngươi mà có làm sao, ta sống không bằng chết mất uhuhu…

– Biết lỗi rồi hả? Mau đi dọn phòng nghỉ tốt nhất, cậu ta qua cơn nguy kịch rồi, giờ cậu ta cần nghỉ vài hôm. Con hãy chăm sóc cậu ta, coi như cảm ơn cậu ta.

Rồi quay ra ngoài nhà, nơi người của học viên đang chờ, nói với Zed:

– Cậu hãy về đi, cậu ấy cần tĩnh dưỡng vài hôm nên tôi sẽ để cậu ấy ở đây. Cậu ta rất may mắn, không có vết thương nào quá nguy hiểm, các vết sẹo sẽ sớm lành thôi.

– Vậy chào ngài, chúng tôi sẽ trở về. Nếu không phiền thì khi nào cậu ấy khỏe hãy đưa cậu ấy về giúp chúng tôi nhé ngài Xan!

– Ồ vâng! Đó là điều chúng tôi nên làm, tạm biệt!

Ông Xan đóng cửa lại. Đêm hôm đó…

Irelia ngồi bên cạnh giường Aoshin nằm, nắm lấy tay anh, ngắm khuôn mặt của anh… “Thật là đẹp trai, dù đang ngủ nhưng mình… Mình thật sự muốn ngắm anh ấy kỹ hơn” Cô liền leo lên bụng anh, nơi cô chắc chắn không có vết thương nào, cúi xuống nhìn vào mặt anh.

Bỗng anh mở mắt ngồi dậy và… Hai đôi môi của hai người chạm vào nhau, cô quá bất ngờ không biết làm gì cô đờ người ra, một cảm giác trước giờ cô chưa từng có… Một nụ hôn đầu đời, cô cảm thấy rất khác lạ. Chợt tất cả trở lại bình thường, cô đẩy anh cái uỳnh xuống giường, rồi ôm mặt chạy về phòng, dù cha cô bảo cô phải trông anh tới sáng.

Aoshin thì không biết phải tả như thế nào… Đau đớn, ngạc nhiên, ngẩn ngơ… Rồi anh lại chìm vào giấc ngủ. Ire về tới phòng, nằm mà không sao quên nổi cảm giác vừa rồi… Cô bất chợt sờ tay lên môi, đôi môi hồng mềm mại, và tưởng tượng lại cảnh hôn môi nóng bỏng vừa nãy, cô đỏ mặt, ôm gối chụp vào mặt, trùm chăn rồi ngủ lúc nào không hay.

Sáng hôm sau, Aoshin tỉnh dậy, thấy cô gái xinh như hoa, nắm tay mình ngủ, nước dãi vẫn còn hơi chảy một ít ở mép cô, đôi môi hồng hơi mở, cô ngáy nhỏ, đều… khò… khò… Anh thích thú, ngắm nhìn cô ngủ ngon lành, không muốn đánh thức cô dậy. Còn về Ire, sau khi về phòng và ngủ, cô chợt dậy sau hai tiếng ngủ quên, và nhớ ra phải trông bệnh nhân, cô quay lại phòng dưỡng bệnh và nắm tay anh, rồi ngủ quên lúc nào không hay.

Trời ơi, em đẹp quá, đôi má bánh đúc ửng hồng phúng phính, đôi mi cong, lông mày đen, mũi cao, chiếc cằm nọng, đôi môi hồng mọng… Thật đáng yêu! Anh thầm nghĩ, đôi gò má kia thật hấp dẫn, ta muốn chạm vào nó, ta muốn… hôn nó. Anh đưa tay trái ra (vì tay phải đang được Ire nắm chặt) vuốt nhẹ lên gò má bánh đúc của Ire. Anh xoa nên đó, khẽ véo nhẹ và thấy thật thích thú.

Ông Xan đến để đánh thức Aoshin và con gái dậy, thấy cảnh đó trước mắt thì quay ra thầm nghĩ: “Ta không nên phá hỏng giây phút đáng yêu đó. Nó làm ta nhớ đến người vợ quá cố của ta”. Irelia từ từ mở mắt vì thấy trên má buồn buồn, hai ánh mắt chạm vào nhau, hai tay đang đan lấy nhau, tay cậu đang mân mê gò má phúng phính của cô… Cô giật tay lại, e thẹn quay đi chỗ khác, Aoshin thì gãi đầu: Ngố ơi là ngố. Và lần đầu cậu cười trước mặt người khác, một nụ cười tỏa nắng, nâng cằm của Ire lại và nói:

– Em đẹp và dễ thương quá, ta không kiềm chế bản thân được…

Irelia đỏ mặt phụng phịu:

– Thấy người ta ngủ xấu như vậy mà không gọi dậy, lại còn lén sờ má người ta đồ lẻo mép, đồ dâm tặc, đồ ngốc, đồ đáng ghét…

– Hihi, em ngủ dễ thương quá, ta không nỡ…

– Còn chuyện đêm qua… Anh… (Cô lại đỏ mặt hơn nữa) Anh đừng nói với ai nhé. (Rồi hai ngón tay trỏ chỉ vào nhau