Hồi ký của Yến Oanh

Thầy nằm một lúc, khi cơn cảm giác khó chịu trong tôi vựa dịu bớt thì thầy chuyển động và cái cảm giác đau rát, tức tức nó dâng lên. Không thể chống cự tôi vịn chặt gối chịu đựng, thầy ngồi dậy và bắt đầu nhịp….. Cái cây thịt nó chạy ra cho cảm giác tức bớt đi rồi tông mạnh vào cho tôi thêm phần đau đớn… Tôi thấy thương cho mình quá, một cô bé mới 12t, nhỏ nhắn, xinh xắn là thế mà phải chịu đựng sự khổ sở thế này…mà tôi có thể trách ai…chả phải tôi là người dâng hiến sao?

Thầy duỗi chân tôi xuống, cái thân hình hộ pháp của thầy ngồi trên cặp đùi nhỏ bé non mơn mởn của tôi và chính giữa là cái khúc thịt to như cổ tay đang bạnh rộng thân thể tôi ra. Thầy ôm ôm và nhịp nhanh hơn…. Thầy ghì sát vào âm hộ tôi rôi cu thầy giật giật… Tôi nghe rõ cái cảm giác có cái gì đó đập mạnh vào ruột mình nhưng lại nhẹ nhàng… từng cơn tiếp nối từng cơn… yếu dần đi. Thầy thì thào
– Lồn ngon…lồn ngon…….Bé trả nợ tốt đấy…..
Thầy cười rồi vào toilet rữa, mặc quần áo rồi ra bàn ăn bánh kem trong khi tôi lỏa lồ và đau đớn… Tôi đang trả nợ sao…nợ gì cơ chứ!