Học sinh cá biệt

Phần 1

Giờ ra chơi tại trường THCS XYZ.

– Ê. Đánh lộn kìa…

– Đâu… đâu?

Cái lớp nhao nhao lên chạy ầm ra chỗ cửa lớp chen nhau để nhìn cho bằng được mấy thằng đang đập nhau.

– Ê thằng Thành với thằng Vinh đó – thằng nào đó la lên.

Cái lớp lại thêm ầm ĩ vì đây là 2 thằng mà chuyện đánh nhau với tụi nó giống như là cơm bữa. Nhưng chỉ ầm ĩ được một lúc thì đâu lại vào đó. Cả đám giải tán vì sợ giám thị lên bắt hết thì khổ thân.

Trong lớp có 1 thằng úp mặt xuống bàn mắt lim dim vì buồn ngủ.

– Ê dậy, cô vô lớp rồi kìa – Nhỏ My ngồi kế bên đập vai nó kêu nó dậy, nó dụi dụi mắt ngồi dậy mặt còn phê như con tê tê.

– Ờ.

… nó liền cập nhật tin tức, hỏi con nhỏ:

– Hồi nãy có chuyện gì mà ầm ầm zậy… khó ngủ muốn chết.

Nhỏ nhìn nó:

– Nhìn mặt zậy mà khó ngủ hả… nhỏ trề cái môi ra.

– Hồi nãy thằng Vinh với thằng Thành uýnh nhau, nhìn ghê wá. Con trai gì mà tối ngày chỉ có nhiêu đó quậy phá, đánh nhau… bla bla bla – nhỏ làm một tràng giảng đạo con trai phải như zầy như zầy nó nghe cả năm trời mà không biết chán.

– Mà đặc biệt con trai là phải ga lăng không bao giờ được làm biếng…

Hình như câu này dành cho nó. Nó cười thầm nhìn nhỏ như mẹ của nó zậy.

Nó là thằng mà cứ đến giờ ra chơi là nó chỉ ngủ, thói quen của nó là thức khá khuya để đọc sách, truyện, học bài… (riêng học bài thì chỉ thỉnh thoảng…). Nó thích làm nhiều thứ vào ban đêm vì vào thời gian này nó cảm thấy thật sự thoải mái, dễ dàng tập trung, nó thích yên tĩnh.

Mỗi sáng vào giờ ra chơi là nó lăn ra ngủ, còn con nhỏ thì đi chơi khắp nơi, có chuyện gì hay cũng về kể nó nghe, nó nghĩ nhiều khi sướng thật, ngồi một chỗ mà cái gì cũng biết.

Những tiết học cuối cũng nhẹ nhàng trôi qua vì chỉ vừa mới thi HK1 nên thầy cô cũng nhẹ nhàng với học sinh.

Nó đứng dậy cười chào nhỏ cái rồi ra về. Nhỏ gật đầu cười nhẹ đáp lại, nhỏ không ít lần khiến nó ngơ ngẩn nhỏ cười đẹp thật, hàm răng trắng đều đuôi mắt nheo nheo lại.

Nhiều thằng trong lớp chết lên chết xuống vì nụ cười này mà nhỏ thì cứ vô tư ban tặng nụ cười cho bất cứ ai… vài thằng lăm le cưa nhỏ nhưng chẳng được vì có thể nói nhỏ rất khéo léo, nhẹ nhàng từ chối lời mời của các chàng… khiến chẳng chàng nào buồn vì bị từ chối mà còn vui vẻ vì nghĩ nhỏ nói chuyện với mình sao ngọt ngào quá:):).

Riêng nó thì biết là nhỏ chẳng bao giờ chịu đi đâu vì nhà nhỏ rất khó, nhỏ chỉ đi chơi được một chút là phải về… nhà nhỏ thì dư ăn dư xài chẳng phải cực khổ gì, ba mẹ chỉ yêu cầu nhỏ phải học thật giỏi và nhỏ luôn đạt học sinh giỏi suốt 7 năm đi học.

Chào nhỏ xong lang mang đi xuống sân sau trường để lấy xe đạp ra về. Vừa xuống tới chỗ thì thấy mặt thằng Nam nhăn nhăn như mặt khỉ:

– Nhanh coi nắng bỏ mẹ, chờ mày nãy giờ.

– Rồi…

– Nhanh ra coi đánh lộn… thằng Nam phấn khởi.

– Ai?

– Thằng Thành, thằng Vinh… lẹ đi.

– Uh – thì ra tụi nó hẹn ra về giải quyết tiếp.

– Mà nãy tụi nó uýnh ngay lớp mày, đéo biết hả?

– Tao ngủ.

– Ngủ đéo, mày tối ngày có nhiêu đó.

Ra khỏi cổng trường thằng Nam nói tiếp:

– Quẹo qua bãi cát đi.

Hai thằng đi lại thì thấy từ xa đã có một nhóm toàn áo trắng học sinh cỡ 20 thằng, xe đạp để tràn lan dựa vào mấy gốc cây xung quanh bãi cát. Cái nắng 11h30 trưa chẳng dễ chịu chút nào.

Bãi cát trống rộng thênh thang màu vàng rực thường được mọi người dùng làm nơi đá banh. Về độ rộng thì có thể sánh ngang với sân bóng đá 7 người (chưa tính thủ môn).

Bãi cát nằm bên hông một sân vận động của quận… hai đầu sân được cắm 4 cây cao cao và dăng dây nhìn giống như một sân bóng đá tiêu chuẩn vậy, với những hàng cỏ dại 2 bên làm đường biên.

Thời điểm này sân bóng đá nhân tạo chưa phát triển lắm… nên số lượng người đến đây vào buổi sáng cũng khá đông. Chứ còn vào giờ này nắng cháy da chẳng ai mà đến đây.

Chỉ có cái lũ học sinh này đứng chịu nắng xem đánh nhau… nó và thằng Nam đến vừa kịp lúc, thằng Thành thằng Vinh vừa tách khỏi đám đông tiến ra giữa sân.

Đứng nhìn nhau chẳng nói câu nào thằng Vinh xông ngay vào tấp ngang mặt thằng Thành. Thằng Thành chẳng phải là tay vừa, đưa tay trái lên ôm sát vào mặt chịu đòn.

Thằng Vinh tấp liên tục 2 cái nhưng chẳng thấm vào vì chỉ đánh vào phần cùi trỏ và bắp tay trái của thằng Thành. Chịu được 2 cái thằng Thành vung tay đấm thẳng vào phần cổ thằng Vinh(đòn hiểm) thằng Thành được thế tấp liên tục 2 cái vào mặt thằng Vinh… Bộp… Bộp nghe mà ê cả răng.

Thằng Thành bay vào ôm thằng Vinh vật xuống. 2 thằng lăn lộn đấm vào mặt nhau túi bụi, thằng Thành chiếm ưu thế thấy rõ.

Cả đám chạy vào can ngăn sau khi thấy thằng Vinh bị nhận thêm vài cú đấm khá mạnh. Kết quả đã quá rõ ràng.

Tách được 2 thằng ra nguyên đám bu zô coi thằng Vinh mà chẳng ai để ý thằng Thành.

Riêng nó với thằng Nam đứng tách biệt với đám đó nãy giờ thấy vậy nó thọc tay vào cặp lấy chai nước còn hơn một nửa đi lại đưa cho thằng Thành:

– Mày rửa mặt đi – nó nói.

Thằng Thành nhìn nó với thằng Nam rồi cầm lấy chai nước ngửa cổ tu một hơi, rữa mặt mày đang đỏ rần lên vì chịu vài cú đấm, phủi phủi cái quần nãy giờ do lăn lộn mà nhìn chẳng khác cái giẻ rách là mấy, đưa chai nước lại cho nó.

– Cảm ơn… nói rồi lấy xe đi thẳng.

Giờ nó mới thấy là nguyên đám kia phần lớn hình như là lớp thằng Vinh nên chẳng thằng nào qua giúp thằng Thành cũng phải. 2 Đứa lên xe đi về.

– Thằng Thành đánh lộn ghê mạy, thằng Vinh đánh được nó có mấy cái – thằng Nam nói với vẻ hâm mộ.

Nói về thằng Vinh, là con nhà cũng khá giả, học hành cũng khá, nhìn khá đẹp trai, thích đánh lộn nhưng chỉ chơi tay đôi, thắng thua rõ ràng, chưa bao giờ thấy chơi hội đồng ai… Còn thằng Thành thì nó mù tịt chỉ biết thằng Thành ít nói hay đánh nhau.

Về tới nhà nó quẹo vào, còn thằng Nam đi thẳng. Nhà 2 thằng cũng chẳng xa nhau là mấy, học khác lớp nhưng thường đi học chung.

Tới cổng nhà nó đưa tay vào trong mở cửa rào. Con chó ở nhà tên Xu(chó Nhật, lùn lùn) thấy nó sủa lên một cái rồi nằm im(chó gì mà làm biếng) chủ về mà đéo thèm ra mừng.

Mà cũng đúng nó chẳng bao giờ cho con Xu ăn, chỉ toàn là mẹ nó, mỗi lần mà mẹ nó đi chợ hay đi đâu về là con Xu mừng lên sủa ầm ầm hết cả nhà, mừng còn hơn nó mừng mẹ nó nữa.

Vào nhà, mẹ đang dưới bếp nấu đồ ăn. Nó thưa mẹ đi học mới về rồi chạy lên gác. Nhà nó là nhà một tầng có cái gác lửng nhỏ làm phòng cho nó. Còn nguyên tầng trên là cho chị nó (bất công thật), nhưng nó cũng chẳng để ý mấy coi như là nhường cho chị nó vậy.

Nhà nó thì chỉ đủ ăn đủ xài, mẹ nó rất biết chi tiêu nên sống thoải mái, ba nó làm ở công an nhưng mà khác quận với nhà nó đang ở, chị nó hơn nó 5 tuổi, vào thời gian này đang chuẩn bị thi tốt nghiệp và đại học, chị nó học giỏi, học trường NTMK rất có tiếng tăm nên ba mẹ khá an tâm về chị nó.

Còn nó đang học lớp 7 tại một trường được xem là trung bình ở quận này thôi. Ba mẹ nó chẳng yên tâm về nó lắm, vì điểm số của nó lúc lên lúc xuống rất thất thường, nhưng có 3 môn là luôn ổn định: Toán, Anh và Thể dục(thể dục không giỏi nữa thì thua luôn).

Toán là môn nó rất thích và luôn đạt điểm khá cao. Anh văn thì nói không phải khoe chứ điểm trung bình những năm cấp 2 của nó luôn gần 9, 0, được như vậy một phần là mẹ nó cho học anh văn căn bản(mấy cuốn Let`s Go 1, 2, 3… mà sau này mới mẫu giáo đã được học đó) từ khá sớm hình như là lớp 3 thì phải (đối với thời điểm đó) và chị nó (anh văn cực giỏi) trong những năm cấp 3 thì đã được phiên dịch kịch bản phim phụ cho một người dì trong gia đình.